Chương 8: Sinh Tử Bài (2)
- Thật sao?
Trần Hồng Phi dùng một tay ôm nàng vào trong lòng, khóe miệng thoáng nở nụ cười nghiền ngẫm, nắm lấy cằm của Hoàng Xảo Xảo:
- Vậy ngươi định xử lý hắn thế nào hả?
- Nô tỳ muốn móc một con mắt của hắn! Xem về sau hắn còn dám nhìn lén nô tỳ không!
- Được! Tùy ý ngươi!
- Công tử, ngài thật tốt với nô tỳ!
- Ha ha ha! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời hầu hạ bản công tử, ngươi tất nhiên sẽ không thể thiếu lợi ích.
Chẳng bao lâu, trong động phủ truyền đến những tiếng kêu rên hoan lạc. Sau khi mây mưa một trận, Hoàng Xảo Xảo mặc áo bào của Trần Hồng Phi.
- Đúng rồi, chuyện ta bảo ngươi hỏi thăm, đã có kết quả chưa?
- Nô tỳ đã sai người qua nghe ngóng. Ngoại môn Phiêu Miểu Cung căn bản không có người nào tên là Sở Thiên Thiên. Đồ kỹ nữ kia chắc chắn đã lừa ngài.
Hoàng Xảo Xảo vừa dứt lời đã bị Trần Hồng Phi tát cho một phát ngã bò ra giường, miệng mũi phun máu. Nàng che mặt, hoảng sợ nói:
- Công tử, nô tỳ.... nô tỳ nói sai gì sao?
- Hừ! Kỹ nữ là để ngươi gọi à? Ngươi không nhìn lại xem mình là loại hàng nào!
Hoàng Xảo Xảo bò tới bên giường run lẩy bẩy, không dám nói lời nào.
- Ha ha.
Trần Hồng Phi tự mặc áo bào, bước từ trên giường xuống và thì thào nói:
- Xem ra ta đoán không sai, Sở Thiên Thiên hẳn là một cái tên giả. Nói như thế, nàng có khả năng che giấu thân phận của mình. Có lẽ.... Nếu như nàng không phải là đệ tử ngoại môn của Phiêu Miểu Cung, chẳng lẽ là đệ tử nội môn?
Phía dưới động phủ có một gian mật thất.
Trong mật thất giam giữ một nữ tử.
Nữ tử này mặc váy trắng, ôm hai chân ngồi ở trong góc. Mặc dù trông nàng chật vật không chịu nổi, gương mặt có phần tái nhợt nhưng vô cùng xinh đẹp, chẳng khác nào tiên nữ. Giữa hai chân mày có một nốt thủ cung sa màu đỏ cũng rất dễ nhận ra.
- Tiên tử đã khỏe chưa? Nàng có nhớ bản công tử không?
Bỗng nhiên có giọng nói truyền đến. Cơ thể mảnh mai của Sở Thiên Thiên không khỏi run lên. Theo cửa đá mở ra, Trần Hồng Phi đi tới. Nàng cắn môi, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào hắn:
- Nếu ngươi dám đụng vào ta, ta nhất định sẽ tự sát!
- Chà chà! Vì bắt ngươi mà phụ mẫu ta đều mất. Ta làm sao nỡ để cho ngươi chết được chứ.
Trần Hồng Phi cong môi cười, ánh mắt háo sắc đảo qua trên người Sở Thiên Thiên:
- Từ nhỏ, bản công tử đã nghe nói, sau khi nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung nhập môn sẽ gieo một hạt giống ở trong Ngọc Cung, tương lai cùng đạo lữ song tu, hạt giống sẽ mọc rễ nảy mầm, đơm hoa kết trái, không chỉ khiến tu vi của nhà gái tăng lên rất nhiều, nhà trai cũng có thể một bước lên mây.
Trần Hồng Phi ngắm nhìn vẻ đẹp như tiên nữ của Sở Thiên Thiên giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Hắn nhìn dáng vẻ đáng thương động lòng người của nàng, trong lòng càng cảm giác đói khát khó nhịn.
- Năm đó, một lão tiền bối của Xích Luyện Tông chúng ta có tư chất chẳng qua là trung đẳng thôi. Sau khi hắn bắt được nữ đệ tử của Phiêu Miểu Cung và song tu, tu vi đột nhiên tăng mạnh. Trong một năm, hắn liên tiếp đột phá ba cảnh giới. Chà chà.... Bản công tử đã chờ mong từ lâu rồi.
- Cho dù ta có chết!
Sở Thiên Thiên nấp ở trong góc, giận dữ quát:
- Ta cũng không song tu với ngươi!
- Khốn kiếp!
Trong mật thất bên cạnh truyền đến tiếng gầm hét:
- Ngươi dám đụng vào nàng, lão thân tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Ta nhất định sẽ chém ngươi thành nghìn mảnh!
- Ha ha ha!
Trần Hồng Phi ngửa đầu cười ha ha:
- Lão thái bà à, tu vi của ngươi đã bị cha mẹ của ta phế bỏ, ngươi lấy cái gì để chém ta thành nghìn mảnh chứ? Chẳng qua ngươi yên tâm, bản công tử tạm thời sẽ không đụng tới nàng. Một năm! Trong vòng một năm, chờ bản công tử tiến vào cảnh giới Hóa Khí, đến lúc đó đã lại có thể song tu cùng tiên tử. Bản công tử rất mong được cùng tiên tử trồng ra một bông Hợp Hoan Hoa đấy, ha ha ha!
- Cẩu tặc! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!
Mật thất bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng chửi rủa của lão thái bà, Trần Hồng Phi lại cười ha ha, cười giống như phát điên.
- Cha mẹ, hai người thật sự quá thương yêu hài nhi, vậy mà lại chuẩn bị cho ta món quà Hóa Khí lớn như vậy. Mong hai người yên tâm, đợi hài nhi tu luyện có thành tựu, nhất định sẽ báo thù rửa hận cho hai người! Ha ha ha!
Sau khi đóng cửa đá lại, Trần Hồng Phi cười to rồi rời đi. Điều hắn cần phải làm bây giờ là tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào cảnh giới Hóa Khí. Đến lúc đó, hắn sẽ song tu với Sở Thiên Thiên, trồng ra một bông Hợp Hoan Hoa kỳ diệu, từ đó hắn có thể một bước lên mây.
Sau khi hắn rời đi, lão thái bà vội vàng quan tâm hỏi:
- Tiên Nhi, ngươi thế nào? Cẩu tặc kia có động vào ngươi không?
- Bà bà, ta vẫn ổn.
- Tiên Nhi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để cho hắn biết thân phận của ngươi. Ngươi yên tâm, cho dù lão thân có phải liều cái mạng già này cũng sẽ cứu ngươi ra ngoài.