Chương 23. Kho quân dụng cỡ lớn
"Đừng nhìn phía Tây cằn cỗi, nơi đó có nhiều quặng mỏ nhiều địa mạch, mấy thứ này đều là tài nguyên chế tạo vũ khí quân sự đó."
Lão Khâu thúc đã làm hỏa đầu binh được vài năm, bình thường có nghe một vài tướng lãnh khoác lác, lâu dần cũng tự nhiên có nhận thức với thời cuộc hơn người bình thường vài phần.
"Giống như ba hài tử đánh nhau, một người cầm kẹo, một người đứng ở giữa, một người cầm búa, ngươi nói ai sẽ thắng?"
"Cháu biết! Người cầm búa!" Tiểu Sơn vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, có thể nói là nó đã gặp được vấn đề mình có thể trả lời.
Nhóm người lớn nhìn thấy Tiểu Sơn tranh trả lời thì không nhịn được mà nở nụ cười.
"Cháu chỉ giỏi mấy chuyện này."
"Cháu nói không đúng sao?" Tiểu Sơn nghi hoặc.
"Cháu nói đúng." Lão Khâu thúc xoa đầu tôn tử đầy hiền từ, tiếp tục nói chuyện phiếm với Bạch Quân Quân: "Theo những gì ta nói, nếu từ bên ngoài nhìn vào thì đại hoàng tử có nhiều bất lợi nhất, thật sự là người có binh lực mạnh mẽ nhất trong ba người, sớm muộn gì địa bàn của lão nhị và lão tam cũng sẽ bị lão đại nuốt hết cho xem."
Cho dù con đường này chỉ có mấy người bọn họ, nhưng lão thợ săn càng nói về sau thì giọng nói cũng tự nhiên trở nên thấp hơn nhiều.
Bạch Quân Quân nhíu mày, vì vậy cho nên lão thợ săn mới chọn Hàn thành sao?
Giữa mấy hoàng tử này, ông tương đối ủng hộ đại hoàng tử sao?
"Hừ, chuyện ai nấy lo, tự mình làm chủ, con ruồi quản được cọng lông gì, ai ngồi ở vị trí đó ta cũng không quản được, ta chỉ muốn xem ai có thể đảm bảo cho ta nhiều hơn mà thôi."
Có nghĩa là, ông lựa chọn Hàn thành không phải vì đại hoàng tử ở đó, nếu lúc trước người cai quản phía Tây có là nhị hoàng tử hay tam hoàng tử thì ông vẫn sẽ chọn Hàn thành.
Còn nữa, con đường này cũng chỉ đi đến Hàn thành.
Bạch Quân Quân lại suy nghĩ, đúng vậy, với dân chúng, việc triều đình thay đổi sao có thể quan trọng bằng cày bừa mùa vụ ngày xuân được? Chỉ cần có thể chấm dứt chiến loạn, ai cũng có thể làm hoàng đế cả.
Nhưng mà nếu tin tức của Khâu đại thúc chính xác, vậy có nghĩa trong tay đại hoàng tử đang nắm một kho vũ khí cực lớn.
Thời đại vũ khí lạnh, binh mã ai càng mạnh, thương của ai càng sắc bén thì người đó có thể tranh giành Trung Nguyên đoạt ngai vàng.
Hơn nữa, theo phân tích vị trí địa lý, vùng đất của đại hoàng tử quả thật dễ thủ khó công.
Trong đầu Bạch Quân Quân nhanh chóng lướt qua bản đồ Bạch Câu Quốc lần nữa.
Khi nhìn lại, vị trí của đại hoàng tử là ở bên trái phía Nam Bắc Hà, cố đô của nhị hoàng tử ở bên giữa, tam hoàng tử đóng chiếm bên phải.
Tuy nói lão nhị trông có vẻ có lợi nhất, nhưng thật ra hai mặt giáp địch, chỉ cần lão đại và lão tam cùng tấn công một lúc thì hắn ta sẽ là người đầu tiên bị thâu tóm.
Mà vùng đất trong tay lão tam tuy rằng màu mỡ nhưng rõ ràng binh lực yếu hơn lão đại, nếu lão nhị bị diệt, lão đại thâu tóm được được hắn ta chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng mà lão nhị cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không để cho lão đại và lão tam có cơ hội liên thủ.
Lão tam cũng sợ xử lý lão nhịn xong sẽ bị lão đại tính sổ, cho nên không dám liên thủ với lão đại dễ dàng.
Mà lão đại cũng không thể ép chặt được, dù sao lão nhị lão tam liên thủ thì hắn cũng không chơi lại được.
Tóm lại, thời cuộc này chính là ba người đề phòng lẫn nhau, đúng lúc này ở phương Bắc có ngũ thúc và lão cửu đánh nhau.
Một trận chiến này đã có thể làm cho ba huynh đệ phía Nam đều vui vẻ, bọn họ không hẹn mà cùng im lặng thu binh, cách núi xem hổ đấu.
Với chuyện này, Bạch Quân Quân cũng không quá khó hiểu.
Theo những gì nàng thấy, ngũ vương gia và lão cửu đánh nhau không bằng kết minh với hắn, dù sao phía nam Bắc Hà vẫn còn có ba người như hổ rình mồi, lúc này mà nội đấu đúng là không khéo.
Hơn nữa ngũ vương gia thật sự không ngồi yên được mà muốn phát động chiến tranh, còn không bằng đốt lửa kích động ba huynh đệ đánh nhau, hắn ta có thể lợi dụng con đường mòn này để đi thâu tóm Hàn thành.
Lão đại không rảnh bận tâm phía sau chắc chắn sẽ thất bại.
Mà hắn ta nuốt được một kho vũ khí cực lớn, đến lúc đó đừng nói đến lão cửu hàng xóm, mấy oắt con mà hoàng đế để lại hắn ta đều có thể tiêu diệt được hết.