Chương 25. Rượu
Những miếng thịt này quý giá đến nhường nào, bọn họ là người hiểu rõ hơn ai hết, có biết bao người chỉ vì một miếng ăn mà sẵn sàng đánh đổi con cái của họ, thế mà Khâu đại thúc lại bằng lòng chia thịt cho bọn họ ăn!
Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ đều thành thật lắc đầu tỏ ý không được.
"Ta biết là bây giờ thức ăn đang rất khan hiếm, nhưng ta cũng không phải tùy ý phung phí đâu."
Lão Khâu thúc nhìn ba hài tử lộ vẻ mặt thật lãng phí, thật đau lòng kia, ông thật thà giải thích thêm vài câu: "Không giấu gì các cháu, cả một chiếc xe đẩy của bọn ta chất đầy thịt, thời tiết càng ngày càng nóng, nếu không nhanh chóng ăn hết thì chỉ sợ là đến một miếng cũng không giữ lại được.
Hơn nữa đoạn đường này chúng ta đi tuy rằng không có người nhưng cũng có không ít dã thú, bọn chúng theo mùi máu tươi tìm đến cũng phiền phức.
Nói tóm lại, nghe lời Khâu đại thúc đến đây cùng ăn đi, người nông thôn không chú ý nhiều như vậy."
Lời mời của lão Khâu thúc chân thành đến mức làm cho Bạch Táp Táp và Bạch Thu Vũ đều ngại từ chối.
Bọn họ đang định hỏi trường tỷ có muốn hái một chút nấm và rau rừng làm tạ lễ hay không, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy không biết từ lúc mà trường tỷ của họ đã ngồi xổm trước mặt Khâu nhị ca, đã thế còn đang nhìn chằm chằm vào gia vị của người ta rồi nuốt nước bọt!
"..." Bạch Táp Táp.
"..." Bạch Linh Vũ.
Hai tiểu hài liếc nhìn nhau một cái, ăn ý quyết định không hỏi nữa mà trực tiếp chạy theo Khâu Tam ca để cùng tìm nấm với hắn.
Mặc dù Khâu gia gia nhiều lần nhấn mạnh rằng cứ ngồi yên đợi ăn là được, nhưng hai tiểu hài tử hiểu chuyện lại chạy rất nhanh.
"Không sao đâu, để bọn chúng cùng Tiểu Sơn làm bạn cũng tốt." Ngược lại Bạch Quân Quân nghĩ thoáng hơn.
Đi theo bên cạnh Khâu Tam còn có Tiểu Sơn, lúc này Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng đã đuổi kịp bọn họ, không phải chính là ba hài tử thắng lợi đại hội sư đó sao.
Lão Khâu thúc nhìn thoáng qua bóng lưng của tôn tử nhà mình, ông không khỏi sửng sốt.
Hôm qua, Tiểu Sơn đã tận mắt chứng kiến tiểu đồng bọn của mình bị bắt đi, không chừng trong lòng rất đau lòng, kết thêm mấy người bạn mới cũng tốt.
Như thế nói ra vẫn là Quân Quân suy nghĩ chu đáo.
Lão Khâu thúc lại càng yêu thích Bạch Quân Quân hơn vì sự tinh tế này.
Cũng không biết ba hài tử này sinh ra trong gia đình như thế nào, tỷ tỷ thì nhìn xa hiểu rộng, muội muội có sức lực hơn người, còn đệ đệ lại ngây thơ và tốt bụng, tất cả đều là những hài tử ngoan ngoãn.
Bạch Quân Quân không biết những suy nghĩ trong lòng lão Khâu thúc vì lúc này nàng đã bị Khâu Nhị thu hút toàn bộ sự chú ý.
Nàng nhìn thấy hắn đang quết một thứ gia vị cay nồng rất kích thích lên miếng thịt lợn, mùi hương kỳ lạ này làm trỗi dậy sự thèm ăn trong con người nàng.
Khâu Nhị phát hiện tiểu cô nương đang nhìn mình chằm chằm, hắn hơi ngượng ngùng cười cười.
"Đây là loại rượu cao lương do chính tay bọn ta tự ủ, mùa đông có thể ấm người tránh bệnh thấp, mùa hè có thể dùng ướp thịt, khử mùi tanh, còn rất nhiều công dụng khác nữa."
"Cao lương... Rượu?" Bạch Quân Quân lặp lại một lần, trong mắt hiện lên sự phấn khích kỳ lạ.
Ở đời sau, tất cả các loại thực vật đều bị biến dị, tất cả các loại hoa màu đều không thể nào sinh trưởng, chứ đừng nói đến việc dùng một loại hoa màu để ủ rượu.
Rượu là loại đồ uống có cồn được bán với giá cao ngất ngưỡng vào năm 666 mạt thế, tuy nhiên... Có tiền cũng không mua được.
Lô vật tư cuối cùng mà nàng đi đoạt nghe nói là có chứa rượu của thế kỷ 21.
Vì vậy khi ấy người của bốn căn cứ lớn đều hành động, nhưng điều mà không ai ngờ tới đó là... Bon họ đều đã phải bỏ mạng vì lô vật tư này.
Hôm nay đột nhiên nhìn thấy rượu, nàng không nhịn được mà liếm môi.
Rất khó tưởng tượng được thứ rượu trong truyền thuyết này là mùi vị gì.
Nghe nói loại rượu này uống rất ngon, cổ nhân đã viết hàng ngàn bài thơ về rượu, hậu nhân đã nghiên cứu và điều chế ra hàng ngàn loại rượu.
Nếu uống không ngon thì sao có thể lưu truyền ngàn năm!
Vào lúc Bạch Quân Quân đang sững sờ nhìn chằm chằm vào rượu cao lương.
Khâu Nhị bắt đầu cho nước tương vào thịt. Chất lỏng sền sệt màu nâu đen đậm này lại thu hút ánh mắt của nàng.
"Đây là???"