Chương 31. Đầm Bích
Dọc đường đi không có ai tán gẫu, lão Khâu thúc rất cô đơn, Bạch Quân Quân cũng không khá hơn là bao.
Nàng vẫn luôn vận chuyển linh khí thảo mộc không dám lười biếng.
Nhưng mà suốt cả buổi chiều, ngay cả linh khí thảo mộc trong một nhánh cây nhỏ như vậy mà nàng còn không thể tiêu hóa hết.
Hạt vừng trong cơ thể vẫn là hạt vừng, nhiều lắm chỉ là nhìn đầy đặn hơn trước đây một chút mà thôi.
Đã quen với giá trị dị năng tràn đầy mà giờ bị quay lại thời kỳ cằn cỗi, Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy tức muốn điên rồi.
Mặc dù nàng thực sự rất muốn tiếp tục giấu tài rồi từ từ tích góp nuôi dưỡng dị năng, nhưng nàng cũng không thể cứ ngồi trên xe đẩy tay không làm gì như vậy được.
Dù sao cũng không có người bình thường nào có thể ngủ mê man lâu như vậy, nếu không lão Khâu thúc sẽ cho là nàng bị bệnh.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi dậy.
Mọi người thấy Bạch Quân Quân tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, tình trạng của tiểu cô nương sáng nay bọn họ đều nhìn thấy trong mắt, cùng lắm chỉ còn một hơi thở, yếu ớt như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
Cho nên giữa trưa lão Khâu thúc mới bảo nấu hết chút lương thực thô còn sót lại.
Có vẻ như cách của ông có hiệu quả, tiểu cô nương ăn một bữa rồi lại ngủ cả buổi chiều, lúc này tinh thần cả người tràn đầy, không còn yếu ớt sắp gục ngã như trước đó nữa.
Buổi chiều mọi người đi đường không nghỉ ngơi, đến Bích Đầm sớm hơn thời gian dự kiến rất nhiều.
Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, có thể nhìn rõ ràng bốn phía xung quanh.
Lão Khâu thúc liền bảo Tiểu Sơn đưa ba tỷ đệ Bạch gia đi bốn phía tìm chút hương thảo đã nhắc đến trong bữa trưa.
Tiểu Sơn đang ở độ tuổi thích vui chơi nên vừa nghe gia gia phân phó là hắn đã vui vẻ chạy ra ngoài, Bạch Quân Quân cũng có ý định tìm hiểu xung quanh nên nhấc chân đi theo.
Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp vốn muốn ở lại giúp lão Khâu thúc làm việc, nhưng thấy trưởng tỷ nhàn nhã thoải mái đi theo Tiểu Sơn, lại nghĩ đến trưởng tỷ kiểu gì cũng sẽ hái phải thức ăn có độc, hai hài tử liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lặng lẽ theo sau.
Trưởng tỷ không phân biệt được các loại ngũ cốc, vẫn nên để mắt đến nhiều chút thì hơn.
"..." Bạch Quân Quân.
So với những hài tử vui vẻ đi chơi, người lớn như lão Khâu thúc còn rất nhiều việc phải làm.
Nhưng mà bọn họ phân công rất có trật tự, bận rộn nhưng không hỗn loạn.
Khâu Đại bắt đầu đào bếp lò, Lưu thị chuẩn bị thức ăn, Khâu Nhị đổ nước đầy túi và thùng nước, Khâu Tam đi nhặt củi.
Cả nhà chăm chỉ làm việc nên đã nhanh chóng hoàn thành mọi công việc, lão Khâu thúc không có đất dụng võ đứng bên cạnh nhìn các con của mình bận rộn.
Thỉnh thoảng lại cầm cây thuốc lá dắt bên thắt lưng, nhưng thuốc không còn nhiều nữa nên lúc này ông cũng không nỡ hút.
Đến khi mấy tiểu hài nhi đã đi xa, lão Tam cảm thấy đã đến lúc họp gia đình nên túm lấy nhị ca đang chuẩn bị đi lấy nước, nhìn về phía lão Khâu thúc: “Cha, sau này cứ mang theo bọn họ sao? Con không có ý gì khác, chỉ là thêm ba người thì sau này sẽ..."
“Gặp nhau chính là duyên phận, chăm sóc chút cũng không sao.” Lão Khâu thúc ngắt lời nhi tử.
"Mặc dù Khâu gia chúng ta không phải người lương thiện gì nhưng vẫn vẫn phải có nhân nghĩa, trơ mắt nhìn mấy hài tử chết đói mà không cứu, sau này chắc chắn sẽ cắn rứt lương tâm."
“Nhưng thêm ba người thì chính là thêm ba phần lương thực đấy.” Khâu Tam có hơi buồn phiền.
Mặc dù bọn họ đều là những thợ săn lão luyện, nhưng săn thú rừng cũng phải dựa vào ông trời giống như trồng trọt vậy. Ví như trong cuộc săn xuân này, ở trong núi phải mất hơn một tháng mới săn được những vật trên xe ba gác, bây giờ phải không ngừng đi đường nên hoàn toàn không có thời gian để đặt bẫy, cho nên việc tiếp tế đồ ăn sau này cũng rất khó.
Lão Khâu thúc cũng không quá hoang mang: "Chúng ta thừa dịp còn nhiều đồ ăn thì đi nhanh hơn tí, chờ khi ăn hết thì ở tại chỗ vài ngày, bổ sung lương thực xong lại lên đường, người của sơn thôn còn sợ chết đói sao?"
"Cha nói rất đúng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chúng ta làm việc thiện, Sơn Thần sẽ chiếu cố chúng ta."