Chương 8. Trưởng tỷ kỳ hoa
Bạch Nhận lại không quá tự nhiên mà đem quả dại trong tay chìa đến trước mặt chúng.
"Ăn đi."
Trong ánh lửa, một nắm trái cây nho nhỏ vô cùng đáng chú ý, Bạch Táp Táp nhìn lại nhịn không được kinh hoảng lắc đầu: "Trưởng tỷ, đây là quả mã tang, ăn vào sẽ nôn mửa tiêu chảy."
"?" Bạch Nhận nghi hoặc.
Tiểu bất điểm ở bên cạnh cũng gật đầu liên tục: "Trên đường chúng ta nhìn thấy rất nhiều, nhưng mà mọi người chết đói cũng không dám ăn."
Bạch Nhận lúng túng nhìn thoáng qua quả dại trong tay, còn tưởng rằng... Là nho dại trong truyền thuyết cơ chứ.
Đã không phải, nàng tiện tay ném nắm quả dại ra ngoài, lại từ trong ngực móc ra mấy quả tròn hồng hồng.
"Những thứ này thì sao?"
Trước kia nàng có đọc qua trong thư tịch lưu lại, quả Thánh nữ có thể ăn thì phải?
Ai ngờ Bạch Táp Táp vẫn lắc đầu: "Quả này tên là San Hô Anh, ăn vào choáng đầu buồn nôn, thậm chí sẽ bất tỉnh nhân sự."
Bạch Nhận không tin, từ trong túi móc ra mấy quả màu xanh cuối cùng: "Lê dại, có thể ăn đúng không?"
"Quả này tên là quả Ma Phong, ăn vào sẽ sinh ra ảo giác sau đó chết." Bạch Táp Táp yếu ớt trả lời.
"..." Bạch Nhận.
Hóa ra tất cả quả dại mà nàng tìm trở về đều là quả có độc.
Bạch Linh Vũ cẩn thận từng li từng tí giải thích: "Trưởng tỷ, trong rừng mỗi ngày đều có rất nhiều lưu dân đi qua, cả một vùng này, những thứ có thể ăn sớm đã bị hái sạch, còn lại đều là thứ có độc."
Nhìn thấy Bạch Quân Quân càng ngày càng đen mặt, Bạch Táp Táp mau chóng an ủi.
"Ngài muốn ăn quả dại, trời đã sáng chúng ta sẽ đi tìm, nhất định sẽ có."
"..." Bạch Nhận, nàng đường đường là đại lão mạt thế lại bị hai tiểu thí hài an ủi.
Cứ như vậy, tỷ đệ ba người tạm thời an ổn ở mảnh rừng sâu này, mấy ngày nay thỉnh thoảng sẽ có lưu dân đi ngang qua.
Vì để không bị người bắt làm dê hai chân, Bạch Nhận đành phải mang theo bọn họ đi vào sâu trong rừng hơn nữa.
Mặc dù ở đây ít dấu chân người, nhưng rắn, côn trùng, chuột, kiến rõ ràng nhiều hơn, thỉnh thoảng còn thấy chút rau dại quả dại có thể ăn, tổng thể mà nói, mấy ngày nay là thời gian thoải mái nhất từ khi đào vong đến nay.
Bạch Nhận, không, giờ phút này nên gọi là Bạch Quân Quân, cũng thừa dịp mấy ngày nay hấp thụ "linh khí đất trời", dị năng hệ Mộc trong cơ thể rốt cục cũng thức tỉnh, nàng cũng rốt cục có một chút sức mạnh mà người ở mạt thế nên có, chí ít nhìn thấy rau khô quắt thì có thể động tay chân vào.
Ví dụ hiện tại, Bạch Quân Quân nhìn một mảnh nấm màu sắc rực rỡ trước mắt.
Tay nàng chỉ xuống đất, trong lòng thôi động dị năng, mảnh nấm tươi đẹp này như là đã mất đi khái niệm thời gian, trong nháy mắt bành bành bành lớn lên.
Cho đến khi to như bàn tay, lúc này Bạch Quân Quân mới thu tay lại, quay đầu gọi hai tiểu thí hài qua hái nấm.
"Các ngươi đừng bận rộn nữa, một đống này có đủ ăn hay không?"
Bạch Táp Táp nghe vậy quay đầu, thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự, trước mặt trưởng tỷ, một đống nấm độc lớn chừng bàn tay đang phát ra ánh sáng đẹp mắt.
"Trưởng tỷ đừng hái, cây nấm kia có độc."
Ách?
Bạch Quân Quân nháy nháy mắt, ngượng ngùng thu móng vuốt đã vươn ra.
Bạch Táp Táp thở dài một hơi giống như bà cụ non, kéo trưởng tỷ đến một bên.
Đối với chuyện trưởng tỷ không phân biệt được ngũ cốc, nàng đã không cảm thấy kinh ngạc nữa rồi.
Dù sao trưởng tỷ là quý nữ, dù cho chạy nạn cũng chưa từng tham gia kiếm nhặt thức ăn, chưa từng tiếp xúc với những thứ này, tự nhiên không biết phân biệt thứ gì có độc, thứ gì không có độc.
Nhưng mà nhắc tới cũng kỳ quái, trưởng tỷ mỗi lần phát hiện thứ gì là thứ ấy đều rất lớn, bọn họ chưa thấy bao giờ.
Linh Vũ vụng trộm nói thầm, bởi vì trưởng tỷ là thiên nữ hạ phàm cho nên đặc biệt may mắn.
Mặc dù lý do này không hợp thói thường, nhưng Bạch Táp Táp cũng cảm thấy... Hẳn là như vậy đó.
Ví dụ hiện tại, bọn họ cũng không phát hiện một mảng nấm độc lớn này, nhưng trưởng tỷ lại phát hiện được, đây coi như là thiên phú dị bẩm ha?