Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 72: Hội Khoa Học

Ngoài khách sạn vang lên tiếng bước chân.

Âm thanh hỗn hoạn làm Mạnh Kiều lập tức tỉnh táo, nhanh chóng mặc xong quần áo. Nghiêm Mục mở cửa sổ ra, chuẩn bị tình huống không ổn thì nhảy cửa sổ.

Cô cười dựa vào bên cửa sổ: “Em cảm thấy hai ta giống yêu đương vụng trộm ghê.”

Giọng Nghiêm Mục trầm thấp: “Phải không?”

Mạnh Kiều bị anh nhìn nên mặt hơi đỏ. Giây tiếp theo người đàn ông nắm cằm cô, ép đôi môi run rẩy và lúng túng mở ra. Mùi hormone nam tính sạch sẽ trộn với hương thuốc lá đắm chìm trong hơi thở của Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều giãy giụa hai cái, nhưng rất nhanh để mặc đối phương điều khiển. Nụ hôn dừng lại, lúc cô hoàn hồn mới phát hiện hai má mình ửng đỏ, mà người đàn ông lại nở nụ cười đắc ý.

Nghiêm Mục nhếch mép cười: “Yêu đương vụng trộm là phải như này.”

Mạnh Kiều sờ sờ môi mình, không kiềm được khẽ bật cười.

Sau nụ hôn trong giây lát, hai người đều nghe được động tĩnh kịch liệt phát ra từ cách vách. Nghiêm Mục thò đầu ra ngoài cửa sổ, phát hiện người ở cách vách đã nhảy cửa sổ lầu hai trốn đi. Ngay sau đó là tiếng phá cửa, cả khách sạn im phăng phắc bỗng có tiếng vang rất lớn. Phòng cách vách có ít nhất bốn năm người tràn vào, nghe tiếng vang bước chân thì hẳn đều là người vạm vỡ.

“Mẹ nó, để nó trốn thoát rồi! Nhanh đuổi theo!”

“Đêm nay cần phải tìm được người cho tôi! Những người của Hội Khoa Học sớm nên tử hình ngay tại chỗ!”

“Tôi lục soát phòng! Các cậu đi đi!”

Cách vách hùng hổ ầm ĩ tận trời. Đội trưởng dặn dò vài câu. Mấy người còn lại chạy thẳng xuống dưới tầng đuổi theo phạm nhân, chỉ để lại đội trưởng tìm kiếm đồ tình nghi trong phòng.

Mạnh Kiều nhỏ giọng nói: “Nghe có vẻ là việc lớn. Hội Khoa Học là cái gì? Thế giới hiện thực hình như không có thứ này.”

Nghiêm Mục vỗ bả vai cô: “Đuổi theo.”

“Với ai?”

“Đi theo anh.”

Hai người cũng nhảy từ cửa sổ mà đi. Tiếng đi đường của tiểu đội vừa rồi cực lớn, Nghiêm Mục theo dõi rất nhẹ nhàng. Mạnh Kiều ngoan ngoãn đi theo sau anh, không phát ra chút tiếng vang nào. Trong đêm tối, ba nhóm người truy đuổi nhau ở hẻm nhỏ. Người nọ chạy rất nhanh khiến tiểu đội tuần tra đuổi theo mà mồ hôi đầm đìa. Khoảng cách giữa cậu ấy và tiểu đội vẫn luôn giữ ở khoảng 30 mét. Sau khi qua hẻm nhỏ, bọn họ đến một chỗ bến tàu yên tĩnh.

Bến tàu nằm ven biển, dưới mặt nước tĩnh lặng ẩn giấu bóng tối và nguy hiểm, như có rất nhiều yêu quái biển đang nấp kín nóng lòng muốn chuẩn bị tấn công mọi người ở trên bờ.

Tốc độ của người nọ rõ ràng chậm hơn nhiều, mắt thấy tiểu đội tuần tra sắp bắt được tội phạm chạy trốn.

Đây là một kho hàng bỏ hoang.

Đột nhiên.

Người nọ dừng bước chân, quay đầu cười hì hì nhìn người đuổi theo.

“Cậu chạy không thoát. Đi theo chúng tôi về!” Một người đàn ông mập mạp có ria mép trong đó nói. Anh ta rút bộ còng tay từ sau thắt lưng của mình ra: “Ngoan ngoãn theo tôi về, khai hết những điều cậu biết ra.”

Hai gã đội viên khác giơ súng nhắm về phía chàng trai, đôi mắt trợn to như chuông đồng.

Trên mặt chàng trai lộ ra vẻ trào phúng. Cậu ấy giậm chân, đột nhiên mặt đất xuất hiện một lỗ thủng rất lớn. Cả người cậu ấy tụt xuống lỗ thủng, biến mất.

Ngay sau đó, phía sau tiểu đội rơi xuống một võng sắt rất lớn ngăn cản đường ra của bọn họ. Tiểu đội lập tức bị lồng sắt bao vây, trở thành cá trong chậu.

“Mẹ nó! Đệch!”

“Nổ súng! Lao ra đi!”

Trong kho hàng lập lòe ánh lửa màu đỏ cam, tiếng đạn pằng pằng pằng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trên bến tàu. Nhưng lưới sắt không chút sứt mẻ. Giây tiếp theo, kho hàng đằng trước mở ra một cánh cửa, tiếng xích sắt dày nặng làm không khí vốn yên tĩnh và quái lạ càng có vẻ khiến người ta sợ hãi. Mạnh Kiều và Nghiêm Mục ở cửa kho hàng nhìn lén, không có ai chú ý đến bóng dáng hai bọn họ.

Hai người dị dạng khổng lồ từ trong cửa kho hàng đi ra. Mắt cá chân thô to của bọn chúng bị khóa bằng xích dày nặng, cổ và cổ tay đều mang vòng điện đặc thù. Ba người trong tiểu đội thấy quái vật đột ngột xông ra, trên mặt kinh ngạc không nói nên lời.

Lúc này một giọng chất vấn vang lên: “Không phải mấy người tò mò đồng đội đi đâu à? Đồng đội mất tích của mấy người đã biến thành quái vật dị dạng.”

Giọng nói kia mang theo châm chọc cợt nhả và mỉa mai.

“Là… là… là Tiểu Trương!” Một người gầy run rẩy giơ súng: “Không phải cậu ấy đã chết à? Không phải cậu ấy đã chết à?” Anh ta nhận ra hình xăm trên cơ thể dị dạng. Đó rõ ràng là Tiểu Trương - đồng nghiệp cũ của anh ta. Nhưng lãnh đạo nói với anh ta rằng Tiểu Trương đã chết. Tại sao lại như vậy?

“Chúng mày bắt cậu ấy! Là chúng mày biến cậu ấy thành như vậy! Đm, chúng mày là lũ chó má! Là dị đoan! Hẳn nên dùng lửa thiêu chết! Bọn tao không sợ mày, mày đừng tưởng rằng có thể khống chế bọn tao!” Người đàn ông mập hô to, nhưng thịt mỡ run rẩy trên mặt anh ta đã bán đứng sự sợ hãi của anh ta.

“Mày ở đâu? Con mẹ nó, mày đi ra cho tao! Đừng trốn tránh, ra vẻ đáng thương!” Một người khác giận dữ hô.

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận.”

Giọng nói kia lại xuất hiện, Mạnh Kiều đột nhiên cảm thấy giọng nói lười biếng giấu ý cười có vẻ khá quen, nhưng cô không biết rốt cuộc mình đã nghe được ở đâu rồi.

“Tiểu Trương phải không? Cậu ta bị lãnh đạo của mấy người bắt đi nghiên cứu rồi. Chẳng qua chúng tôi chỉ cứu cậu ta ra, nhưng ai biết lại biến thành như vậy.” Giọng kia cười nói: “Mấy người xem xem, còn nhận ra là cậu ta đấy.”

Người đàn ông mập giận dữ hét: “Đánh rắm! Chính là chúng mày!”

“Không phải đâu.” Người nọ cười một tiếng: “Thật sự không phải mà. Các người xem trên cánh tay phải của cậu ta còn có gông xiềng đặc chế trong ngục giam của các người đấy. Các người lấy người một nhà làm thí nghiệm, thật sự quá đáng lắm đó.”

Mạnh Kiều cảm thấy, người ở sau loa nhất định là một thiếu niên mang đầy trào phúng châm biếm.

Người gầy quan sát cánh tay phải của người dị dạng, quả nhiên phía trên là dấu ấn đặc biệt của ngục giam Liên Bang.

“Cậu ta bị bệnh, vì thế các người bắt cậu ta đi làm thí nghiệm. Không chỉ cậu ta bị các người bắt đi mà còn có nhiều người hơn nữa. Người bị bệnh, người tham gia trò chơi, người có đạo cụ, người có thiên phú. Tuy rằng Giáo Hội ở khắp mọi nơi, nhưng các người không sợ à? Mọi người đang thức tỉnh. Các người không khống chế được mọi người.” Giọng người nọ càng lúc càng lạnh, đến cuối cùng đã là hơi lạnh tỏa ra bốn phía, Mạnh Kiều nghe mà cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Mạnh Kiều lén lút dán vào bên tai Nghiêm Mục: “Em cảm thấy mình có vẻ hiểu nhưng lại không hiểu.”

Nghiêm Mục ra hiệu cho cô nghe tiếp.

“Con mẹ nó, mày đừng nói linh tinh lừa người! Chính bọn mày làm cho thành phố trở nên chướng khí mù mịt!” Người đàn ông mập quát: “Tất cả là tại bọn mày! Hội Khoa Học là dị đoan! Giáo Hội sẽ giết chết chúng mày, thần linh sẽ giết chết chúng mày!”

“Trò chơi gì? Bệnh gì? Rốt cuộc nó đang nói gì thế?” Người gầy hỏi đồng đội ở cạnh: “Rốt cuộc đang nói gì? Rốt cuộc đang nói gì thế?”

Đạo cụ, trò chơi, bệnh tật dị dạng.

Bọn họ hoàn toàn không biết gì về những từ mấu chốt này.

Nhưng Mạnh Kiều lại biết câu chuyện ở phía sau.

Người nọ khẽ cười một tiếng rồi nói một lèo: “Xem đi, một đám ếch ngồi đáy giếng, không biết gì hết. Thế giới rất nhanh sẽ phải tan vỡ, Giáo Hội của các người sắp tan rã, mọi người thức tỉnh sẽ đi về nhân gian dưới sự che chở của Hội Khoa Học ha ha ha ha!” Giọng điệu lười biếng của người nọ chuyển thành cười nhạo kịch liệt giống như một ngọn lửa đốt nóng không khí nôn nao.

Ngay sau đó cậu ấy lại nói: “Tôi biết máy truyền tin của mấy người đều mở. Giáo Hội thân mến, Giáo Chủ thân mến, thời đại mới sắp đến. Mà mấy người sẽ biến thành một đám chuột tụ tập trong ống cống, dần dần thối rữa, bốc mùi. Thần linh của các người sẽ không phù hộ các người. Một ngày nào đó chúng tôi sẽ hoàn thành sứ mệnh giết Thần.”

Giết Thần?

Tương Liễu?

Mạnh Kiều nói thầm vào tai Nghiêm Mục: “Hình như bọn họ không hề biết gì về những thứ này, rất kỳ lạ nha. Thế giới hiện thực đã rối loạn, nơi này còn ngay ngắn trật tự.”

Nghiêm Mục: “Đúng vậy. Bọn họ hẳn còn chưa biết đã xảy ra những gì.”

Tiểu đội tuần tra đã bị lời nói nhăng nói cuội này làm cho tức giận đến nói không ra lời. Cho dù người dị dạng đứng đối diện với mình thì cũng rất khó tin lời vừa rồi của người nọ là thật: “Đừng càn quấy, con mẹ nó mày có bản lĩnh thì xuất hiện đi. Hai ta làm một trận! Tránh sau cái loa thì còn ra dáng đàn ông gì nữa?”

“Hả?” Người nọ cười: “Ha ha ha ha vậy mà anh còn có dũng khí như vậy. Tôi không cần ra tay cũng có thể khiến anh nổ tung như pháo hoa. Nhưng mà tôi cũng không muốn làm các người bị thương. Trên người mấy người đều có máy theo dõi, hẳn người của các người sẽ nhanh chóng đuổi đến đây. Bọn họ sẽ giết anh ở chỗ này luôn hay là sẽ lấy lý do phản bội Giáo Hội để hành quyết vì anh đã biết quá nhiều tin tức nhỉ? Các người muốn trải nghiệm cảm giác ngũ mã phanh thây không?”

Ngũ mã phanh thây...

Mạnh Kiều sửng sốt.

Cái đó… cô gái đeo mặt nạ!

Cô nhìn thấy cô gái đeo mặt nạ bị ngũ mã phanh thây ở trong ảo cảnh!

“Nói xằng nói xiên!” Người có ria mép nhổ một ngụm nước bọt. Hiện tại anh ta đã không còn sợ hãi. Ngược lại là người gầy còn đang run rẩy nhìn người dị dạng thì thầm: “Chúng ta sẽ biến thành như vậy à?”

Giây tiếp theo, người nọ lại cười nói: “Thật đáng thương! Ký ức của các người đều đã bị khống chế. Người bị khống chế, có tư cách gì để phán xét, bắt giữ chúng tôi đây?”

Cậu ấy vừa dứt lời, nhạc nền trong đầu Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đồng thời vang lên.

Hai người nhanh chóng lách người ẩn nấp sau thùng đựng hàng. Ngay sau đó một tiểu đội được trang bị vũ khí đầy đủ lặng yên không một tiếng động đến gần kho hàng. Trang bị của tiểu đội này hoàn toàn khác với tiểu đội tuần tra vừa rồi, có vẻ rất chuyên nghiệp.

Một người trong đó nói: “Trưởng quan, kiểm tra đo lường được ba mạng sống.”

Nói cách khác, người dị dạng không được xem như mạng người.

Tiểu đội để một người canh ở cửa kho hàng, những người khác cầm súng tiến vào. Ba người bị vây nhìn thấy người phe mình tới, cực kỳ vui mừng vẫy tay: “Đây! Ở chỗ này!”

Giây tiếp theo, viên đạn từ nòng súng bắn ra.

Pằng pằng.

Ba người vui sướng vì viện binh đến còn chưa kịp phản ứng đã mở to đôi mắt sững sờ ngã xuống vũng máu. Đội viên cầm súng nhanh nhẹn thông báo: “Càn quét xong, vận chuyển thi thể trở về.” Hai đội viên đi lên nâng thi thể, dường như bọn họ thường xuyên làm chuyện này.

Lúc Mạnh Kiều và Nghiêm Mục nghe thấy tiếng súng máy vang lên thì đã đoán được, quả nhiên như lời người kia nói, Giáo Hội sẽ giết chết tất cả những người biết chuyện. Người của thế giới này không biết có nhiệm vụ phó bản, cũng không biết có đạo cụ, tất cả bí mật này đã bị nắm giữ trong tay Giáo Hội.

“Giáo Hội có thể khống chế tư tưởng người? Điều này không khoa học.” Mạnh Kiều nhỏ giọng nói thầm.

“Cho nên Giáo Hội muốn tiêu diệt Hội Khoa Học.” Nghiêm Mục nói: “Nơi này cũng không yên ổn.”

“Nhưng nơi này có trái cây tươi để ăn. Không! Là vì ký ức bị khống chế, cho nên nơi này mới bị thống trị đến gọn gàng ngăn nắp. Chẳng qua là cảnh thái bình giả tạo, rất nhanh sẽ xảy ra chuyện.” Mạnh Kiều nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất