Chương 13: Ta tới, cho nên có Tiên.
. Cả hai đột nhiên giật mình.
Võ Văn Tú cùng Hạng Thiếu Vân trong nháy mắt bị làm cho bối rối.
Bọn hắn là thân phận gì?
Thiên tử Đại Chu, Thái Thú Tây quận…. Thân phận tôn quý vô cùng, có thể nói là trên vạn người.
Kết quả, bây giờ lại bị người đánh vào trán.
Lục Phiên trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, quanh thân linh khí không ngừng xoay chuyển, đem mặt mũi cùng với thân hình của hắn che lấp, trở nên thần bí mờ mịt, như gần như xa, làm cho người không thể phỏng đoán.
“Các hạ…. Có ý gì?”
Vũ Văn Tú nhíu mày nhưng vẫn chưa mở miệng.
Hạ Thiếu Vân đã kiềm chế không được cơn giận.
“Không phải các ngươi muốn tiên duyên sao? Bản tôn ban thưởng cho các ngươi tiên duyên.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
“Các ngươi nếu không muốn đem công pháp tu hành để ta sửa đổi giúp các ngươi, bản tôn cũng không cưỡng ép, tuy nhiên sau này hối hận cũng đừng đến cầu xin bổn đại tiên.”
“Tiên duyên…. tin hay không tin, tùy vào các ngươi.”
“Linh khí thức tỉnh, Tiên giới trở về, toàn bộ đại lục đều sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, các ngươi có thể có được cơ duyên này, không biết đã tích đức mấy đời, nếu không biết quý trọng, thật là đáng tiếc.”
Quanh thân Lục Phiên linh khí mờ ảo như sương mù, thanh âm như gần như xa thốt ra.
Tiếng nói của hắn như từ hư vô vọng đến, như tiếng thầm thì của tiên nhân từ trên chín tầng trời, lãng đãng xa xôi mà lại rõ ràng rót vào tai không sót một chữ.
“Rời đi thôi, các ngươi nếu là người được chọn, bản tôn sẽ cho thêm các ngươi một cơ hội, ba ngày sau, sẽ có cơ hội vào nơi thành tiên một lần nữa.”
“Buồn cười, buồn cười….”
Sau một khắc, Lục Phiên phất tay áo.
Linh khí phảng phất hóa thành tưng đợt gió lốc.
Vũ Văn Tú cùng Hạng Thiếu Vân dường như còn muốn nói điều gì.
Thế nhưng, hai cỗ thân thể do linh khí ngưng tụ của bọn hắn đã bị thổi tan, ý thức bị đuổi ra khỏi Truyền Đạo đài.
Trong tiên đình rộng lớn mênh mông, chỉ còn lại ông chủ cửa hàng thịt heo Nhiếp Trường Khanh.
Lục Phiên ẩn hiện trong linh khí mịt mờ, nhìn về phía Nhiếp Trường Khanh.
Ánh mắt thâm sâu bí ẩn khó lường.
“Ngươi cũng muốn đi?”
Lục Phiên ngôn ngữ lạnh nhạt nói.
Nhiếp Trường Khanh hít sâu một hơi, mặc dù tất cả trước mắt có vẻ phi thường huyền ảo, nhưng trực giác nói cho hắn, có lẽ…. Tất cả những thữ này không phải là mộng.
“Thế gian này… Thật sự có tiên?”
Nhiếp Trường Khanh hỏi.
Lục Phiên không vội trả lời, hắn chỉ liếc mắt nhìn Nhiếp Trường Khanh.
“Thế gian vốn không tiên.”
“Ta tới, cho nên có tiên.”
Thần thái lạnh nhạt, ngôn ngữ giản dị, lại làm cho toàn thân Nhiếp Trường Khanh run rẩy dữ dội, phảng phất bị kích thích cực lớn.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau khoảng thời gian vài lần hít thở, Nhiếp Trường Khanh mở mắt ra.
Hắn nhìn về hướng Lục Phiên, quật cường mà kiên định.
“Ta…. Không tin tiên.”
Nhiếp Trường Khanh nhìn thẳng Lục Phiên nói ra.
Vẻ mặt của Lục Phiên không hề thay đổi,“Ngươi tin hoặc không tin, tiên đều tồn tại.”
Nhiếp Trường Khanh nở nụ cười,“Tuy nhiên, mặc dù ta không tin, nhưng… Ta có thể cho ngươi pháp môn tu hành của ta.”
Hắn cười cười, trong ánh mắt nổi lên vẻ ảm đạm.
“Đối với ta bây giờ, pháp môn tu hành… Đã trở thành vô dụng.”
“Hiện tại, ta chỉ là một tên thợ mổ heo.”
Nhiếp Trường Khanh tràn đầy khổ sở, nói.
Linh khí bao bọc quanh mình, Lục Phiên ngồi xếp bằng trôi nổi trong đó, sắc mặt hắn bình tĩnh lạnh nhạt, có lẽ Nhiếp Trường Khanh lòng mang tâm sự, nhưng hắn không quan tâm tới.
Hắn cũng không muốn nghe nguời ta kể chuyện xưa.
“Tu hành pháp môn, ngươi đọc, ta nghe.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Trong ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh toát lên vẻ nghi ngờ, bắt đầu chậm rãi đọc lên khẩu quyết chuyển huyết chi thuật, cùng với… Kỹ xảo đao pháp.
Theo âm thanh từ trong miệng hắn vang lên, sẽ có từng chữ do linh khí ngưng tụ mà thành, như bọt nước từ trong sông nhảy ra, xếp thành từng hàng chỉnh tề giữa trời đất.
Nhiếp Trường Khanh bị giật mình, dừng lại một chút, tuy nhiên, hắn rất nhanh bình tĩnh lại, tiếp tục đọc.
Một lát sau, Nhiếp Trường Khanh đọc xong.
Phía trên bầu trời, lúc này đã sắp xếp thành một bản văn chương, ước chừng hơn một nghìn chữ.
“Tu hành pháp môn Đạo Tông Bàn Huyết thuật.”
“Đao pháp Đao Diễn quyết.”
Trong lòng Lục Phiên cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ thoạt nhìn chỉ là một gã thợ mổ heo bình thường, lại là người có thân phận đặc thù.
Người của Đạo tông.
Lục Phiên nheo mắt lại.
Ngũ Hoàng đại lục, ngoại trừ Đại Chu triều đình, các đại chư hầu chiếm cứ một phương, còn có rất nhiều thế lực của giới võ lâm.
Trong võ lâm, lại phân chia môn phái cùng với Bách gia chư tử.
Đạo tông chính là một trong Bách gia, thân phận tràn đầy sắc thái thần bí.
Ngoại trừ Đạo tông, còn có Nho giáo, Mặc gia, Binh gia, Kiếm phái, Âm Dương gia, Thiên Cơ tông . . .
Đương nhiên, tuy gọi là Bách gia chư tử, nhưng cũng không bắt buộc phải có đầy đủ một trăm cái thế lực, đây chỉ là một loại khái quát tương đối, mang tính ước lệ.
Quốc sư đương triều của Đại Chu, đồng thời cũng là lão sư của Hoàng đế Vũ Văn Tú, xuất thân từ Nho giáo, một thế lực trong Bách Gia.
Đệ tử Đạo tông… Lại trở thành thợ mổ heo?
Là giấu giếm thân phận, hay là có ẩn tình?
Nhất thời, đối với Nhiếp Trường Khanh, trong lòng của Lục Phiên có chút tò mò.
“Ta đã là một phế nhân, công pháp tu hành đối với ta vô dụng, vị tiên nhân này, nếu ngươi muốn tu hành pháp môn, vậy lấy đi đi.”
Nhiếp Trường Khanh phất phất tay áo, sau đó có chút lười biếng cùng chán nản, nói:
“Ta có thể đi được chưa? Còn có mười hai con heo đang chờ ta về làm thịt.”
Lục Phiên bồng bềnh giữa không trung, chung quang linh khí mịt mờ, trong tiên đình đền đài lầu các ẩn hiện, làm cho thân phận hắn càng thêm huyền bí.
“Đừng vội…”
“Chỉ là công pháp bất nhập lưu, ngay cả linh khí cũng không biết, sửa chữa không hao tốn bao nhiêu thời gian, ngươi lại đợi một chút.”
Lục Phiên nói.
Thanh âm phiêu miễu, thâm sâu khó lường.
Nhiếp Trường Khanh nghe vậy, thân thể sững sờ tại chỗ, đây chính là công pháp tu hành của Đạo Tông, là pháp môn đỉnh cấp trên thế gian, từ khi nào lại trở thành bất nhập lưu rồi?
“Khởi động quyền hạn Truyền Đạo đài…. Sửa chữa công pháp Đạo Tông Bàn Huyết thuật, Đao Diễn quyết.
Trong lòng Lục Phiên yên lặng kêu gọi.
Sau một khắc, trước mắt Lục Phiên, từng cái phù văn bát quái trôi nổi, sắp xếp sát nhau thành một đội ngũ chỉnh tề.
Trong mắt Lục Phiên, những phù văn này giống như là từng phím bấm trên một bàn phím, đang tự mình tổ hợp lại theo một công thức thần bí.
Vuốt vuốt hai tay.
Khóe miệng Lục Phiên hơi mím lại, sau đó, hai tay đưa ngang ra trước mặt, phía trên những phù văn, sau đó mười ngón tay của hắn bắt đầu hoạt động, cùng những ký tự này va chạm lẫn nhau, tạo ra từng trận gợn sóng, động tác nhẹ nhàng tao nhã, như một nhạc sĩ dương cầm đang hòa tấu một khúc hoan ca.
Nhiếp Trường Khanh ngửa đầu lên, nhìn về phía sương mù mông lung, trong đó, có một thân ảnh đang điên cuồng vung vẩy mười ngón tay, động tác như một người đang lên cơn động kinh, chợt cảm thấy không còn lời nào để diễn tả vị tiên nhân này.
Tên này… Có khả năng là một kẻ điên.
Càn, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoài…. Mỗi một phù văn đều mang một ý nghĩa đặc biệt, đem những phù văn này sắp xếp thành những tổ hợp khác nhau, giống như một lập trình viên đang biên soạn một chương trình, có thể thông qua đó, tạo thành những công năng khác nhau.
Truyền Đạo đài có thể sửa chữa công pháp, sáng tạo các loại bảo vật…. Những chức năng này mặc dù tồn tại, nhưng muốn sử dụng, cần Lục Phiên tự mình tìm hiểu và khai thác.
Trong nhận thức của Lục Phiên, có thể xem Truyền Đạo đài như là một ngôn ngữ lập trình phiên bản thế giới huyền ảo.
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sáng tạo máy sửa chữa công pháp Vạn Pháp Hồng Lô LV1, ban thưởng năm điểm thuộc tính”
Ngay thời điểm Lục Phiên vừa hoàn thành việc sáng tạo chương trình sửa chữa công pháp.
Trước mắt hắn liền xuất hiện một dòng chữ mang tính thông báo.
Lục Phiên hơi giật mình, sau đó trong lòng mừng như điên.
Nhiệm vụ ẩn?
Vô duyên vô cớ lại được ban thưởng năm điểm thuộc tính…
Năm điểm thuộc tính, tương đương với năm mươi tia linh khí.
Thu hoạch lớn!
Tinh thần hắn khẽ động.
Mở ra bảng hệ thống.
Kí chủ: Lục Phiên.
Xưng hào: Luyện Khí sĩ (vĩnh cửu)
Cấp bậc luyên khí: 1 (Tiến độ lên tầng 2: 10/100 tia)
Cường độ linh hồn: 1.5
Cường độ thân thể: 0.5
Linh khí: 6 tia
Ban thưởng cải tạo: Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên
Cấp bậc thế giới: Ngũ Hoàng đại lục Đê võ
Quyền hạn: Nhiệm vụ, Truyền Đạo đài, Truyền tải linh khí.
Quyền hạn chi nhánh: Vạn Pháp Hồng Lô LV1
Điểm thuộc tính có thể sử dụng: 5
Quả nhiên, trên bảng hệ thống, xuất hiện thêm một cái chi nhánh quyền hạn.
“Vạn Pháp Hồng Lô còn…. LV1? Xem ra cái Vạn Pháp Hồng Lô này cũng chia đẳng cấp.”
Lục Phiên cười cười.
Bên trong Truyền Đạo đài.
Tinh thần của Lục Phiên tập trung vào chi nhánh quyền hạn, sau một lát.
Dường như có âm thanh đại đạo đang vang vọng.
Toàn bộ Truyền Đạo đài đều đang rung động.
Âm thanh của Đại đạo lọt vào tai làm Nhiếp Trường Khanh cực kỳ kinh hãi.
Trong tay của Lục Phiên không biết từ lúc nào lại có thêm một cái hỏa lò, lớn nhỏ khoảng chừng một bàn tay.
Đối diện với ánh mắt kinh hãi của Nhiếp Trường Khanh,thần sắc của Lục Phiên cực kỳ bình tĩnh, giống như người đã từng trải qua sóng to gió lớn, hiện tại chỉ đang làm một việc nhỏ nhặt bình thường, không có gì đáng kể.
Duy trì đầy đủ phong thái thần bí của một vị tiên nhân.
Ngón tay của hắn tao nhã hoạt động, mở ra nắp lò của Vạn Pháp Hồng Lô , sau đó, những chữ viết của pháp môn tu hành đang trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, giống như đều có sinh mạng, từng cái tự giác nhảy vào bên trong hỏa lò.
“Đối với Đạo Tông Bàn Huyết Thuật, Đao Diễn Quyết sửa chữa, tiêu hao 5 tia linh khí, chấp nhận hay không?”
Một hàng chữ viết thông báo xuất hiện.
Vẻ mặt của Lục Phiên cứng lại, cảm giác chỉ cần hít thở cũng đau đớn.
Chỉ là sửa chữa công pháp mà thôi.
Thế mà hao tốn năm tia linh khí.
Lục Phiên trong lòng chảy máu, nhưng cũng không còn cách nào khác, chính mình giả cao nhân hình tượng, nuốt nước mắt cũng phải cố gắng tới cùng.
“Chấp nhận!”
Lục Phiên cắn răng.
Quả nhiên, trên cột linh khí, nháy mắt bị rút đi năm tia, chỉ còn lại có một tia cô đơn đáng thương tồn tại.
Trong lòng bàn tay của hắn Vạn Pháp Hồng Lô bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
“Sửa chữa hoàn thành, công pháp Đạo Tông Vận Linh Thuật, chiến pháp Ngự Đao quyết, thôi diễn thành công. Cấp bậc: Hoàng giai Thượng phẩm.”
Phía dưới.
Nhiếp Trường Khanh hít sâu một hơi, vừa rồi âm thanh của đại đạo vang lên, làm cho máu tươi trong cơ thể hắn vốn đã yên lặng nhiều năm bỗng nhiên như muốn sôi trào lên, một luồng uy nghiêm không cho phép kháng cự phủ xuống, khiến cho tinh thần của hắn bị chấn động dữ dội.
Chẳng lẽ trên đời… Thật có tiên nhân?
Bỗng nhiên.
Trong không trung, Lục Phiên mở mắt ra, thân hình tiên phong đạo cốt, dẫm lên sương mù mông lung, giống như chuẩn bị cưỡi mây mà đi.
“Công pháp ta đã giúp ngươi sửa chữa hoàn thiện, cầm đi đi.”
Lục Phiên một tay nắm Hồng Lô, một tay thả lỏng sau lưng, thản nhiên nói.
Lời nói vừa xong.
Đột nhiên phất tay áo.
Nhiếp Trường Khanh liền cảm giác tựa hồ có thứ gì chui vào trong đầu của hắn, hình ảnh trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Thân hình do linh khí ngưng tụ mà thành, trong phút chốc cũng nát vụn.