Chương 17: Người ta muốn. . . Là ngươi
Lục Phiên nhìn xem người trung niên có chút tàn phế kia, hơi nhíu lông mi.
Khí chất quen thuộc giống với khí chất của thân ảnh trong Truyền Đạo đài, hai hình bóng chồng lên nhau hợp thành một người.
Nhiếp Trường Khanh. . . Xem ra chính là người trước mắt.
Ngưng Chiêu đứng trước người Lục Phiên, trên dung nhan kiều diễm của nàng có một tia ngưng trọng.
Tên thợ mở heo có khí chất đồi phế này vậy mà làm nàng cảm thấy nguy hiểm.
Tông sư sao?
Nhìn không giống lắm, bởi vì khí huyết người trước mắt tựa hồ tích tụ có chút quá yếu.
Bên trong Bắc Lạc thành. . . Lại có nhân vật như vậy!
Đôi tay mềm mại của Y Nguyệt cũng đã đặt lên trường tiên ở bên hông, toàn thân căng cứng.
Thực lực của nàng không bằng Ngưng Chiêu, cho nên cảm giác càng rõ rang hơn, người thợ mổ heo tang thương trước mắt này lúc trừng mắt lên, khiến cho nàng có cảm giác lỗ chân lông khắp người co lại, máu trong người như sắp đông cứng.
Còn lại Nghê Ngọc. . .
Nàng thì cảm giác như không muốn sống, dựa vào bên cạnh xe lăn của Lục Phiên, hai con ngươi mờ mịt.
Dẫn đường sai bao nhiều lần, thì bao nhiêu lần không cho ăn cơm.
Nghê Ngọc rất muốn tát mình một bàn tay, vì cái gì lúc nói tìm cửa hàng thịt heo, chính mình lại muốn khoe khoang?
Mấy ngày kế tiếp đều không cơm ăn, nàng sợ là phải chết đói.
Công tử vừa khen nàng có thể ăn là phúc, chớp mắt liền bắt nàng phải chết đói. . .
Công tử thật càng ngày càng tệ.
. . .
Nhiếp Trường Khanh nhìn xem Lục Phiên, hắn che nam hài tử trong ngực lại.
Ánh mắt hắn nghi ngờ, bởi vì Lục Phiên làm cho hắn hơi có chút bất ngờ.
Người thiếu niên ngồi xe lăn này, trong câu nói từng chữ thể hiện sự cuồng ngạo, tuy nhiên lại để cho người ta cảm thấy rất bình thản, hết sức tự nhiên.
“Ngươi không phải là người Đạo tông phái tới?”
Tiếng nói khàn khản của Nhiếp Trường Khanh lần nữa lại quanh quẩn trên phố.
“Công tử chính là thiếu chủ Bắc Lạc thành, cùng Đạo tông không có chút liên quan nào.”
Ngưng Chiêu nói.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, mặt mỉm cười, một tay chống cằm, tay kia đặt trên khăn mỏng che đùi.
Hắn không nhìn Nhiếp Trường Khanh, ánh mắt lại nhìn vào nam hài đầu to trên thân Nhiếp Trường Khanh.
Nam hài đầu to này con mắt thật rất trong sáng, giống như là bầu trời xanh không mây, thuần khiết không nhiễm một tia bẩn và bụi trần.
Đối với ánh mắt trong veo kia, cho dù Lục Phiên tự xưng mình là thuần khiết, cũng cảm thấy mặt mo đỏ ửng.
Dường như bởi vì ánh mắt Lục Phiên quá nóng.
Nam hài đầu to có chút e ngại vùi mình vào ngực Nhiếp Trường Khanh trốn tránh.
“Thì ra là Lục thiếu chủ, không biết thiếu chủ quang lâm cửa hang nhỏ này có chuyện gì hay không?”
Nhiếp Trường Khanh nghe nói thân phận của Lục Phiên, tâm trì đang căng thẳng cũng có phần nới lỏng chút.
Bất quá, hắn vẫn không có buông lỏng cảnh giác, bởi vì, tại sao Lục Phiên lại biết hắn là kẻ bị ruồng bỏ của Đạo tông, hắn ẩn nấp ở Bắc Lạc thành đã năm năm, căn bản không có ai có thể biết tung tích của hắn.
Thậm chí vì bảo vệ Nhiếp Song, tên hắn cũng đổi thành “Nhiếp Nhục Vinh*” .
(Nhiếp Nhục Vinh: Nhiếp Thịt Tươi)
Nhưng mà, Lục Phiên vẫn tìm được hắn.
Bởi vậy, Nhiếp Trường Khanh không xác định được Lục Phiên có quan hệ gì với Đạo tông không.
“Hắn tên gọi là gì?”
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, cười khẽ chỉ chỉ nam hài đầu to trong ngực Nhiếp Trường Khanh.
Nhiếp Trường Khanh trong lòng run lên, ôm chặt lấy nam hài, đem đầu của hắn vùi vào cái ngực đầy mùi thịt heo tanh tưởi cửa mình.
“Lục thiếu chủ, tên của đứa con hèn mọn này, không xứng để người biết.”
Nhiếp Trường Khanh nói, ý cự tuyệt trong lời nói rất đậm.
Lục Phiên nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất.
Hắn nhìn xem Nhiếp Trường Khanh, trong đôi mắt vẻ mặt rất chân thành.
“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, ngươi cho rằng mai danh ẩn tích có thể bình an sống cả đời sao?”
“Ngươi không suy nghĩ cho mình, cũng không vì con của ngươi mà suy nghĩ?”
Lục Phiên nói.
“Ngươi chẳng lẽ muốn con của ngươi tương lai kế thừa đao mổ heo trong tay ngươi, làm một thợ mổ heo bình thường người đầy mùi tanh tưởi?”
Nhiếp Trường Khanh ngây ngẩn cả người.
Không nghĩ tới Lục Phiên thế mà sẽ nói mấy câu như vậy.
Tuy nhiên, Nhiếp Trường Khanh không có phản bác, hắn yên lặng.
Sờ lên đầu Nhiếp Song, cảm xúc nhất thời có chút buồn vô cớ.
“Làm một thợ mổ heo bình thường. . . Không tốt sao?”
“Làm cha mẹ, ai chẳng mong con cái an an ổn ổn, bình an cả đời.”
Nhiếp Trường Khanh khổ sở nói.
Lục Phiên nheo mắt lại.
Hắn không để ý đến Nhiếp Trường Khanh, mà là nhìn về phía nam hài đầu to.
“Thằng nhóc, nói cho ca ca nghe ngươi muốn làm thợ mổ heo hay sao?”
Lục Phiên cười hỏi.
Nhiếp Song trong ngực Nhiếp Trường Khanh quay đầu nhìn Lục Phiên, mắt to sáng ngời, tràn đầy linh tính.
“Không. . . Ta không muốn.”
“Song Nhi. . .” Nhiếp Trường Khanh khẽ giật mình.
Nam hài đầu to ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Trường Khanh, biểu lộ quật cường lại nghiêm túc, “Bởi vì cha không thích làm thợ mổ heo.”
“Cha không thích, Song Nhi cũng không thích.”
Nam hài đầu to rất chân thành.
Nhiếp Trường Khanh nhìn xem khuôn mặt nhi tử, cảm giác trái tim trái tim mình bị ai đó bóp lấy.
Lục Phiên dựa vào xe lăn, vuốt lên nếp uốn trên chiếc chăn long dê che phủ bắp đùi.
“Hắn vốn là vàng, làm sao ngươi lại muốn cho hắn phải mờ nhạt?.”
“Ngươi làm như vậy là phạm tội, có biết không?”
Lục Phiên nói khẽ.
Ngưng Chiêu và Y Nguyệt cũng không biết nên nói cái gì.
Công tử nhà mình không hổ danh là tài từ được quốc sư thưởng thức, quả nhiên lời nói như châu ngọc.
Vốn dĩ khuôn mặt ủ rũ của Nghê Ngọc cũng đột nhiên phấn chấn lên.
“Nghê Ngọc cũng là vàng, công tử lại để cho Nghê Ngọc bị mờ nhạt, đây là phạm. . . Phạm tội!”
Nghê Ngọc khuôn mặt kích động đỏ bừng.
Lục Phiên khóe miệng giật một cái.
Quay đầu lườm Nghê Ngọc “Im miệng, lại nói tiếp, ta đánh ngươi.”
Nghê Ngọc toàn thân run lên.
Vội vàng che miệng.
Công tử vô tình giống mũi tên lạnh lẽo đâm xuyên lòng nàng.
Nước mắt tại hốc mắt của nàng rơm rớm.
Nàng. . . Đấm ngực dậm chân, khóc không ra tiếng.
Nhiếp Trường Khanh yên lặng.
Hồi lâu sau mới là dùng tiếng nói khàn khàn, nói.
“Cho nên. . . Lục thiếu chủ, ngài nhìn trúng nhi tử của kẻ hèn này, muốn bồi dưỡng hắn?”
Nam hài đầu to Nhiếp Song đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm Lục Phiên.
Tam trí hắn hướng ra thế giới bên ngoài, hắn muốn giương cánh bay lượn giống như hùng ưng, hắn muốn trở nên mạnh hơn để đi tìm mẫu thân!
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, khóe miệng hơi nhíu, ánh mắt tràn ngập tán thưởng nhìn nam hài đầu to từ trên xuống dưới .
Về sau, chậm rãi mở miệng.
“Không. . . Người ta nhìn trúng chính là ngươi.”
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Đôi mắt đang sáng lên của nam hài đầu to lập tức cứng đờ.
Có chút mơ màng.
Hắn giờ phút này bỗng nhiên có chút hiểu được cái cảm giác không muốn sống của tiểu nha hoàn bên cạnh Lục Phiên.
Nhiếp Trường Khanh cũng là sững sờ, tựa hồ không được tỉnh táo.
Sau một khắc, khuôn mặt hơi hơi lắc một cái.
“Lục thiếu chủ, lòng tại hạ đã thuộc về nơi khác, thực sự thật có lỗi.”
Lục Phiên: “? ? ?”
“Cửa hàng nhỏ hôm nay đóng cửa sớm. . . Thật xin lỗi.”
Nhiếp Trường Khanh nói, sau một khắc, nhanh chóng đem từng chuỗi thịt heo đang treo gỡ xuống, ném vào bên trong giỏ trúc, cõng giỏ trúc lên, phủi phủi giày cỏ, mang theo nam hài đầu to rời phường thị, theo hẻm nhỏ mà đi.
Ngưng Chiêu nhìn Nhiếp Trường Khanh đang nhanh chóng bỏ đi, do dự một chút, ánh mắt cổ quái hỏi thăm Lục Phiên.
“Công tử. . . có muốn nô tỳ bắt hắn về hay không?”
Lục Phiên tựa ở trên xe lăn, sờ lên cằm, khóe miệng chau lên.
“Không vội, thành ý của ta, hắn không sớm thì muộn sẽ cảm giác được.”
. . .
Ầm ầm.
Sắc trời, thay đổi bất thường.
Mây đen đen nghịt từ phía chân trời bay tới, nặng trĩu, đè nén.
Tí tách tí tách hạt mưa từ trong mây đen rơi xuống, nện trên mặt đất, cuốn theo hơi nóng và bùn đất, bắn tung toé ra.
Nhiếp Trường Khanh đội mũ trúc cho Nhiếp Song, hạt mưa rơi vào trên vành nón, phát ra tiếng.
Hắn lau mặt một cái, cõng gùi thịt heo , nắm tay Nhiếp Song, dần dần đi vào bên trong màn mưa mông lung, giẫm lên con đường đá xanh tràn đầy nước mưa, hướng về cái phòng nhỏ rách nát xây ở chỗ sâu trong hẻm nhỏ.
Bỗng nhiên.
Nhiếp Trường Khanh bước chân dừng lại.
Mưa, càng rơi xuống càng lớn, trong tiếng mưa rơi còn kèm theo tiếng sét điếc tai, mưa bụi mông lung, làm cho thiên địa trở nên mơ hồ và không chân thực.
Tại cuối hẻm nhỏ, trước căn phòng cũ nát.
Có ba người mặc áo tơi, mang theo mũ rộng vành đứng đó.
Bởi vì mưa bụi mông lung, làm đến thân hình của bọn hắn cũng trở nên mơ hồ.
“Song nhi.”
Nhiếp Trường Khanh mặt không biểu tình, tại trong màn mưa hô một câu, khoan hậu, nhéo nhéo đôi tay nhỏ lạnh lẽo của Nhiếp Song
“Cha bảo ngươi chạy, liền lập tức quay đầu chạy!”
“Nhớ kỹ, dù thế nào. . . Đừng quay đầu.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Nhiếp Song hết sức thông minh, bờ môi trắng bệch mím chặt.
Ầm ầm!
Một tiếng sét vang lên xé rách màn trời.
Giọng nói Nhiếp Trường Khanh cũng đột nhiên thét vang!
“Song nhi! Chạy!”
Nhiếp Vô Song không chút do dự, ôm chặt mũ rộng vành, quay người hướng về sau lưng Nhiếp Trường Khanh chạy.
Mà Nhiếp Trường Khanh ném cái sọt, bên trong thịt heo đỏ trắng rơi đầy đất, đưa tay tìm tòi, từ trong sọt rút ra một thanh dao mổ heo được mài sáng bóng.
Bàn chân mang giày cỏ đạp xuống, nước mưa bắn tung toé.
Nơi xa.
Có ba bóng người, một người đứng lặng bất động, hai người khác, mang theo mũ rộng vành cùng với áo tơi, bỗng nhiên hướng phía Nhiếp Trường Khanh đánh tới.
Trong áo tơi, có con dao sắc sáng lên chói mắt, xé toang màn mưa.