Chương 43: Tính toán tánh mạng của Lục thiếu chủ.
Bóng đêm giống như sương, cũng tựa như tấm lụa mỏng, khiến cho cả Bắc Lạc thành phủ lên một tầng quỳnh hoa.
Lục Trường Không thúc ngựa, hít sâu một hơi, ở bên trong miệng hắn, là mùi huyết tinh nồng đậm đến nỗi tán không hết.
Tim của hắn nhẹ nhẹ run lên.
Chẳng lẽ…Mạc Thiên Ngữ đã tính đúng rồi chăng?
Lục Phiên đã thật sự bị ba đại thế gia cùng Kiếm phái liên thủ lại, chết oan uổng?
Mặc một thân khôi giáp lạnh lẽo như băng, Lục Trường Không cưỡi trên con ngựa Huyết Hãn, bỗng nhiên, cả người có chút còng lưng xuống.
La Nhạc thì yên lặng đuổi theo sau lưng Lục Trường Không, hắn cũng ngửi được mùi vị huyết tinh ở trong không khí.
Hắn siết chặt dây cương, sắc mặt chìm như nước.
Bánh xe ma sát vào nền gạch xanh khiến cho âm thanh vang lên, năm con ngựa kéo xe mà đến, tiếng vó ngựa đạp dần dần nhỏ lại.
Vải mành bị xốc lên, Mạc Thiên Ngữ chui ra từ bên trong xe ngựa, bên hông hắn treo một cái hô lô rượu tương đối to lớn, hắn hít sâu một hơi, ngửi được mùi vị huyết tinh nồng đậm trong không khí.
“Đây là một tòa thành trì tràn ngập giết chóc.”
Mạc Thiên Ngữ cảm khái.
“Quẻ đại hung, lần này chắc là ta không có tính sai…Hy vọng quẻ này là ta tính sai, đáng tiếc, Thiên Đạo khó vi phạm, Lục thành chủ, nén bi thương.”
Sau đó, hắn cởi hồ lô rượu bên hông xuống, rượu vào miệng, tửu dịch nâng lên, mùi rượu nồng đậm khiến cho mùi máu bị áp đi.
Hắn ngồi ở bên trên khung xe, đôi giày cỏ được hắn mang trên chân lại đang được rũ xuống, trên thân thì mặc một bộ nho phục nhưng lại để lộ ra bộ ngực mình, lung la lung lay, khí chất phóng đãng mà không bị gò bó.
Lục Trường Không liếc mắt nhìn hắn, trông đôi mắt tuôn ra sát khí ngút trời.
Cực kỳ tức giận mà rút đao ra, có khuynh hướng máu phun năm bước.
Mạc Thiên Ngữ không sợ hãi, uống một ngụm rượu, sau khi ợ xong, lại phá lên cười.
“Như vậy mới đúng chứ, Nông gia mặc dù suy yếu, nhưng dù sao cũng là một trong Bách Gia Chư Tử, ngươi là hậu nhân của Nông gia, ít ra cũng sở hữu một ít bá khí của Bách Gia Chư Tử mới đúng chứ…”
Lục Trường Không lườm Mạc Thiên Ngữ, nheo mắt lại.
“Tiên sinh, chớ có nói năng lung tung, lời nói thường sẽ đi kèm cùng trách nhiệm đấy.”
Lục Trường Không đạm mạc mở miệng.
“Lão La, bắt kịp ta, chúng ta hồi phủ.”
“Nếu như Phiên nhi xảy ra chuyện gì, liền cử binh đi diệt trừ Chung Nam Kiếm phái! Dù cho từ bỏ Bặc Lạc thì có làm sao!”
Lục Trường Không hốt ra câu nói khí phách này, nâng roi ngựa lên, quất một cái.
Tiếng vó ngựa nổ tung, hướng về phía Lục phủ phi đi.
Ánh mắt La Nhạc rung chuyển, tay thì khoác lên trường kiếm bên hông, gầm nhẹ một tiếng: “Mạt tướng thề sống chết đi theo!”
Ba trăm thiết kỵ cũng đuổi theo kịp.
Đường dài Bắc Lạc thành chỉ còn lại một mình Mạc Thiên Ngữ đang ngồi trên xe ngựa, cầm lấy hồ lô.
Hắn nhìn đoàn người nhanh chóng rời đi, thì nhếch miệng cười cười.
Cũng ra lệnh cho xa phu đi theo.
. . .
Vốn dĩ vẻ mặt của Lục Trường Không trầm như nước.
Tuy nhiên. . .
Càng giục ngựa vào bên trong thành, vẻ mặt của hắn càng lộ ra cổ quái cùng nghi hoặc.
Cuối cùng, hắn bắt gặp được một vài binh lính Thiết Huyết quân đang xử lý thi thể, ánh mắt chợt ngưng tụ lại.
“Híiiiii.”
Hắn kéo dây cương lại, hạ chậm tốc độ, tiếng vó ngựa có tiết tấu mà rơi vào nền gạch xanh.
Lục Trường Không vươn mình xuống, sải bước đi về phía những Thiết Huyết quân đó.
Vài binh linh Thiết Huyết quân nhìn thấy Lục Trường Không, thần sắc cũng trở nên kích động.
Thành chủ trở về rồi?
“Bái kiến thành chủ!”
Vài vị binh lính Thiết Huyết quân quỳ một gối xuống mặt đất.
“Thiếu chủ thế nào?”
“Chuyện gì đã xảy ra? Những người trấn giữ cổng thành, còn những người khác nữa, đều đi đâu hết rồi?”
“Tình hình chiến đấu thế nào?”
“Thương vong ra sao?”
Lục Trường Không nhíu mày, khuôn mặt lạnh nghiêm, liên tục hỏi ra mấy cái vấn đề.
Những binh lính Thiết Huyết quân quỳ gối xuống mặt đất, có chút mộng bức khi bị Lục Trường Không hỏi dồn dập, trong lúc nhất thời, ấp úng không biết mở miệng làm sao.
La Nhạc ở sau lưng Lục Trường Không đã không nhịn được.
Con mắt trợn trừng, bước ra một bước, rống ra một tiếng giống như sư tử hống.
“Đang hỏi các ngươi đấy! Cả đám làm sao sợ choáng vàng hết rồi!? Ấp úng cái gì mà ấp úng!?”
Da mặt của vài vị binh lính lắc một cái.
“Khởi bẩm thành chủ đại nhân.”
“Chiến đấu trong thành…đã kết thúc lâu rồi.”
Cuối cùng, một vị binh lính mở miệng nói.
Lục Trường Không sững sờ.
Còn không đợi hắn tiếp tục đặt câu hỏi, binh lính đã kể những chuyện đã xảy ra cho hắn nghe.
“Ba nhà Lưu, Chúc, Trần đã bị thiếu chủ dùng tội mưu phản để khám gia diệt tộc, cường giả Kiếm phái cũng toàn bộ bị giết hết, mấy trăm Nho sinh đã nhục mạ thiếu chủ ở trên Bắc Lạc hồ cũng đã bị ra lệnh đưa vào đại lao để cắt cổ…”
Lời nói của binh lính cũng không chậm, vang lên bên tai của Lục Trường Không cùng La Nhạc, lại phảng phất như tiếng sấm rền vang.
Cái quái gì thế!?
Tình báo trước đó…không phải như vậy a?
Bằng cách nào lại có thể ngược lại thế?
Da mặt Lục Trường Không có hơi run rẩy, nói.
“Thật chứ?”
Tên binh linh vừa bẩm báo kia có chút run rẩy, sắp khóc tới nơi, hắn chẳng lẽ còn dám báo cáo sai hay sao ?
“Những binh lính trông coi tường thành sao chỉ còn có mấy tên, những người khác đâu? Thương vong nghiêm trọng à?”
Lục Trường Không tiếp tục hỏi.
Binh lính ôm quyền: “Khởi bẩm thành chủ, trận chiến này…Có mười tám huynh đệ bị thương, chết thì có ba người.”
“Còn những người khác…tất cả đã bị La thống lĩnh ra lệnh đi dọn dẹp thi thể.”
Một chiếc xe ngựa ở giữa ba trăm thiết kỵ, bỗng nhiên truyền ra một âm thanh kinh ngạc.
“Không thể nào, Kiếm phái thất hiệp tới tận năm người, các ngươi dựa vào cái gì mà có thể thắng được!?”
Trong xe ngựa, truyền đến âm thanh chất vấn của Mạc Thiên Ngữ.
Trong chốc lát, sắc mặt của Lục Trường Không trầm xuống.
“Mạc Thiên Ngữ, Lục mỗ đã nói rồi, những lời nói hành động của các hạ đều phải tự mình chịu trách nhiệm, chẳng lẽ bởi vì một quẻ của các hạ, con ta liền không xứng đáng để sống sao?”
Lục Trường Không nghe được câu nói của Mạc Thiên Ngữ, vẻ mặt thoáng cái trở nên lạnh băng.
La Nhạc cũng bất thiện nhìn chằm chằm vào Mạc Thiên Ngữ.
“Nếu không phải ngươi là thủ đồ của Quốc sư, ngay bây giờ Lục mỗ đã chém ngươi rồi.”
Lục Trường Không thản nhiên nói.
Mạc Thiên Ngữ cũng không có ngu, biết là câu nói nói sai, tuy nhiên, kiêu ngạo ở trong lòng hắn khiến hắn không có nhận sai, chẳng qua là hướng về phía Lục Trường Không mà chắp tay.
Sau đó, từ bên trong Nho sam của mình, hắn lấy ra ba cái đồng tiền, tỉ mỉ quan sát.
Quẻ của hắn, chẳng lẽ lại sai rồi!?
Lục Trường Không hít sâu một hơi, nghiên đầu sang chỗ khác, nhìn về phía những binh linh, nheo con mắt lại, chậm rãi nói.
“Tốt, rất tốt,…Phiên nhi bình an là tốt rồi.”
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà, Lục Phiên tựa hồ đã xử lý tốt rồi.
Biết được Lục Phiên an toàn, Lục Trường Không lại không còn vội vã hồi Lục phủ.
Hắn muốn thay Lục Phiên thu dọn tàn cuộc.
. . .
“Kiếm phái thất hiệp đi tới năm vị, trừ phi Lục Trường Không tọa trấn Bắc Lạc, dùng ba trăm võ nhân xây dựng thành thiết kỵ tinh nhuệ để vây giết…Bằng không, dùng quân trấn giữ lực lượng Bắc Lạc thành, Lục Bình An chắc chắn phải chết.”
“Ta không tin. . .”
Trong xe ngựa.
Mạc Thiên Ngữ gãi gãi cái đầu rối tóc của mình, dùng tay hoa bóp bóp lấy đồng tiền, uống một ngụm hồ lô rượu, rồi quăng đồng tiền lên, phun một ngụm rượu ra tạo thành sương mù.
Đồng tiền xoay tròn bên trong sương mù rượu, xong rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Hắn nheo mắt lại, ánh trăng chiếu rọi qua cửa xe ngựa, suy nghĩ quẻ tượng.
“Vẫn là quẻ đại hung, con trai Lục Trường Không…rõ ràng là tai kiếp khó thoát mới đúng chứ.”
Mạc Thiên Ngữ thu hồi đồng tiền lại, có chút sốt ruột mà nắm tóc mình lại.
“Không được, ta phải đứng ở trước mặt Lục thiếu chủ tính một quẻ mới được, tính toán tánh mạng của người này.”
“Đi Lục phủ.”
Mạc Thiên Ngữ hô với xa phu.
. . .
Lục phủ.
Bên trong biệt viện của Lục Phiên.
Cảnh Viết gánh vác hộp kiếm màu vàng làm từ gỗ lê, xếp bằng ngồi dưới mắt đất.
Nhìn bầu trời đêm với muôn ngàn vì sao, có chút muộn phiền.
Hắn còn sống.
Giờ phút này, hắn hồi tưởng lại Lục Phiên ngồi trên xe lăn, ánh mắt đạm mạc nhìn hắn, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vốn dĩ, hắn cho mình đầu hàng thì vẫn có thể sống, tuy nhiên, câu nói “Cho ta một lý do để cho ngươi sống” của Lục Phiến khiến cho tâm Cảnh Việt lạnh đi một nửa.
Nếu như hắn không cho được lý do, đó chính là chết.
Thế lực Kiếm phái ở bên trong Bắc Lạc thành đã bị Lục Phiên dùng tuyệt thực lực mạnh mẽ, trực tiếp đào đi.
Bốn vị Kiếm phái thất hiệp đã bị giết chết.
Còn hắn, nếu không phải cái khó ló cái khôn, giao ra tất cả Bàn Huyết thuật cùng với Kiếm thuật trọng yếu nhất trong Kiếm phái, dùng những cái này để đổi tính mạng, e rằng…Dù cho hắn có đầu hàng, kết quả cũng chỉ là cái đầu lăn ở trên đường mà thôi.
Bởi vì…hắn biết quá nhiều.
Trăng sáng lạnh lẽo, tựa như trái tim băng lãnh của Cảnh Việt.
Hiện tại, Cảnh Việt đã không còn là Kiếm phái thất hiệp, hắn có một thân phận hoàn toàn mới.
Nô bộc của Lục thiếu chủ.
Thuộc chủng người không ai để ý.
Không sai, vì mạng sống của mình, Cảnh Việt không chỉ bán Bàn Huyết thuật cùng Kiếm thuật, mà hắn còn bán cả bản thân mình nữa.
Nhưng mà, hắn cũng không có cảm giác nhục nhã.
Cho tới bây giờ, hắn chỉ có suy nghĩ.
Còn sống…chẳng lẽ không tốt sao?
Ngẩng đầu lên nhìn nóc phòng của Lục Phiên, Ngưng Chiêu mặc một bộ váy trắng đang ngồi xếp bằng lại, ánh trăng chiếu rọi lên thân thể nàng, giống như là trích tiên xuất trần, phong hoa tuyệt đại.
Ngưng Chiêu đang nhắm hai mắt lại, yên lặng vận khí, chợt trong lòng có cảm giác, lông mi khẽ rồi, rồi mở mắt ra.
Ánh mắt đạm mạc lườm Cảnh Việt một cái.
Vẻ mặt Cảnh Việt cứng đờ, hướng về phía Ngưng Chiêu nở ra một nụ cười cứng đờ.
Bỗng nhiên, Ngưng Chiêu ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, nhìn về phía ngoài phủ.
Trong sân, ánh mắt của Cảnh Việt cũng đồng thời co rút lại.
Bên ngoài Lục phủ.
Năm con ngựa lôi lấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy, đang dần dừng lại, ngựa hí lên một tiếng.
Mạc Thiên Ngữ tóc tai bù xù, cầm lấy một cái hồ lô, đi ra xe ngựa.
Thấy đại môn Lục phủ đóng chặt lại, Mạc Thiên Ngữ nheo mắt.
Hắc cân đo hồ lồ trong tay, sau đó, đôi giày cỏ được hắn mang trên chân đang được rũ xuống chợt đạp lên khung xe.
Thân thể tiêu sái của hắn bay lên không trung, nhảy lên nóc nhà Lục phủ, dẫm lên gạch ngói, vận dụng khinh công, đi sâu vào bên trong Lục phủ.