Chỉ Cần Sống Đủ Lâu, Không Có Ai Là Đối Thủ Của Ta

Chương 10: Số mệnh chú định đối thủ

Chương 10: Số mệnh chú định đối thủ
"Keng!"
Một tiếng thúy minh vang lên, Linh Lung kiếm rời khỏi vỏ.
Linh Lung kiếm vừa ra khỏi vỏ liền phun trào kiếm khí, ánh mắt người trung niên như đuốc cháy rực.
Người trung niên cũng không hề kém cạnh, khí tức tăng vọt lên gấp mấy lần.
Hai bên chăm chú nhìn đối phương, một trận đại chiến sắp bùng nổ.
Người trung niên dẫn đầu xuất thủ.
"Ầm!" Kiếm Thanh bất thình lình vang dội, kiếm cương mãnh liệt cuốn tới.
Mặt đất cứng rắn trở nên sụp đổ, đá vụn bay tán loạn, bụi mờ dâng lên khắp trời.
Kiếm cương cuồn cuộn như sóng lớn, điên cuồng gầm thét không dứt, bao phủ lấy tất cả.
Những tu sĩ đến xem náo nhiệt sắc mặt trắng bệch, ngay cả dũng khí bỏ chạy cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí phong bạo cuốn tới.
Nhìn lại biểu hiện của Từ Phàm, hắn vừa vặn chỉ làm bộ rút kiếm ra.
Chậm chạp, không có ý định xuất thủ, biểu tình vô cùng bình tĩnh.
Quả không hổ là cao thủ!
"Oanh ——! ! !"
Kiếm cương giống như hồng thủy đụng phải đập nước, không thể tiến thêm được nữa.
Trước mặt Từ Phàm bao phủ một lớp kim quang nhàn nhạt, nhìn kỹ lại, liền phát hiện kim quang này bao phủ lấy toàn bộ tiểu trấn.
Đây là trận pháp Thiên giai công pháp "Vô địch rùa đen rúc đầu"!
Người trung niên cau mày nhìn Từ Phàm, không nhịn được cảm thán: "Hảo trận pháp!"
"Vậy thì thử lại chiêu này của ta."
Vừa dứt lời, người trung niên lại thi triển một chiêu "Bình sa lạc nhạn".
Tiếp theo đó là những tiếng "Ầm ầm! Rầm rầm! !"
. . . .
Sau nửa giờ.
Vù vù.
Người trung niên lồng ngực phập phồng, thở ra một hơi dài, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lực phòng ngự thật mạnh!
Các tu sĩ xung quanh không khỏi ngây ngẩn cả người, loại công kích vừa rồi đủ để khiến bọn hắn chết đi sống lại tám chục lần, nhưng lại bị Từ Phàm dễ như trở bàn tay cản lại.
Đây. . . . Quá ưu việt rồi!
Mọi người nhìn về phía Từ Phàm với ánh mắt mang theo vài phần sợ hãi, thầm cảm thấy may mắn vì mình không gây chuyện trong trấn.
Người trung niên sắc mặt khó coi tới cực điểm, lại thấy Từ Phàm vẫn chậm chạp không ra tay, trong lòng nảy ra một suy đoán: Chẳng lẽ. . . gia hỏa này chỉ biết có một chiêu này?
"Tiểu tử, ngươi có bản lãnh thì đi ra đây động thủ với ta!"
Từ Phàm lạnh nhạt nói: "Đi ra? Vậy ta chẳng phải là kẻ ngu! Ta biết ta không đánh lại ngươi."
Người trung niên khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh thường: "Coi như ngươi có chút tự biết mình, bây giờ ngươi cút ra đây, ta còn có thể cho ngươi một cái chết thống khoái!"
"Ta hiện tại không đánh lại ngươi, không có nghĩa là về sau ta cũng không đánh lại ngươi."
Nói xong, Từ Phàm xoay người bỏ đi.
"Ngươi có bản lãnh thì ở bên trong đó mà ở cả đời đi! !"
Sau đó người trung niên liền bày trận pháp xung quanh tiểu trấn, hễ Từ Phàm vừa ra tới là chắc chắn phải chết.
Người trung niên ngồi trên đỉnh một ngọn núi, ngước nhìn tiểu trấn, hai chân khoanh lại.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi trận pháp biến mất.
Loại trận pháp này duy trì không được bao lâu, tối đa là mười ngày.
Không, có lẽ là năm ngày, ba ngày. . . thậm chí ngắn hơn.
Đến lúc đó mình nhất định phải băm vằm gia hỏa kia thành trăm mảnh, xử tử lăng trì!
. . . .
Xuân đi thu đến, hạ qua đông tới.
Trong nháy mắt, mười năm trôi qua.
Trong mười năm này, Từ Phàm vẫn luôn bế quan tu hành.
Tiểu trấn chỉ cho phép vào chứ không cho phép ra, nhưng cũng rất ít người dám ra ngoài.
Bởi vì bên ngoài cái tên kia cứ gặp người là giết, lâu dần liền có lời đồn rằng có một đại ma đầu chiếm cứ ở bên ngoài trấn, không cho người trong trấn ra ngoài.
Trong thời buổi binh đao loạn lạc này, mạng người như cỏ rác.
Trong trấn nhỏ lại có thể trải qua cuộc sống gà chó lẫn nhau nghe tiếng gáy, há chẳng phải là một chuyện may mắn?
Các tu hành giả chiếm cứ tại tiểu trấn vốn là vì thiên thạch mà đến, không định ở lại lâu dài, nhưng bây giờ cũng không thể rời đi, đành phải an cư lạc nghiệp tại đây.
Năm đầu tiên vẫn còn có tu sĩ tràn đầy phấn khởi nỗ lực tu hành, muốn đánh bại người trung niên bên ngoài.
Năm thứ hai, số tu sĩ tu hành đã giảm đi hơn phân nửa.
Năm thứ ba, rất nhiều tu sĩ kết hôn sinh con.
Năm thứ tư, bọn họ từ việc bàn luận con đường tu hành, biến thành bàn luận chuyện gia đình.
"Hôm kia nhà kia có hai cô con gái lấy chồng, chú rể không phải người ở đây đâu nha, mà là con trai của bà Vương quả phụ ở đầu thôn."
"Đúng đúng, bà Vương quả phụ năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
"Hình như hơn 40 rồi."
"Dáng vẻ vẫn còn mặn mà lắm đó."
". . . ."
Mà những học trò động vật của Từ Phàm, cũng lần lượt hóa thành hình người.
Thậm chí vào năm thứ tám, còn có yêu quái thành tinh yêu nhau với người.
Con ô quy Vượng Tài mà Từ Phàm nuôi, lúc này đã biến thành một con ô quy khổng lồ.
Nó cả ngày lười biếng nằm phơi nắng trong sân.
Tiểu hồ ly Tô Nhã không ngừng hỏi nó: "Tiên sinh, khi nào thì tiên sinh xuất quan ạ?"
"Ừm? Tiên sinh còn chưa xuất quan sao?"
"Nhanh. . . . . Nhanh. . . ." Vượng Tài nói chuyện vô cùng chậm rãi.
Tô Nhã mắt sáng lên: "Nhanh!?"
"Mau tránh ra!" Vượng Tài nói, "Đừng quấy rầy ta tắm nắng."
Tô Nhã tức giận lật Vượng Tài lại.
Vượng Tài cuống cuồng đạp loạn bốn chân, nhưng làm thế nào cũng không lật người lại được.
Bên ngoài tiểu trấn, dưới gốc cây khô.
Người trung niên quần áo lam lũ ngồi ở đó, oán độc nhìn về phía tiểu trấn.
Mười năm rồi!
Hảo! Tiểu tử coi như ngươi lợi hại, hai ta liền so xem ai sống dai hơn.
Lão tử là tu sĩ Kim Đan kỳ cửu trọng, thọ nguyên có thể đạt tới 600 năm.
Ta không tin là ta không sống dai bằng ngươi!
Xem ai nấu chết ai trước.
. . . . .
50 năm sau.
Dưới gốc cây khô.
Người trung niên từ một người trung niên biến thành một ông lão ốm yếu.
Hắn vốn còn lại hơn ba trăm năm tuổi thọ.
Nhưng việc chờ đợi một ngày dài như một năm đã khiến hắn sinh ra tâm ma.
Một khi rời khỏi nơi này liền biết bị tâm ma gây thương tích, tu vi đại giảm.
Nhưng nếu không rời đi thì tâm ma càng thêm nghiêm trọng, và rồi tạo thành một vòng luẩn quẩn ác tính.
Chỉ trong năm mươi năm ngắn ngủi đã khiến hắn suy yếu thành bộ dạng này, bây giờ việc giết Từ Phàm đã không còn là vì báo thù nữa.
Thứ hủy diệt hắn chính là tâm ma, thứ chống đỡ hắn vẫn là tâm ma.
Khụ khụ khụ!
Thời gian năm mươi năm, đủ để thay đổi tất cả.
Thậm chí vương triều cũng đã thay đổi, Đại Tùy diệt vong, Đại Chu thay thế Đại Tùy.
Xung quanh tiểu trấn cũng lần lượt có không ít người đến an cư lạc nghiệp, người trung niên đã biến thành ông lão kia từ lâu đã không quan tâm đến những chuyện đó, hắn hiện tại chỉ muốn giết Từ Phàm.
Theo dòng người tụ tập càng lúc càng đông, khu vực xung quanh tiểu trấn nhanh chóng mở rộng.
Không ngờ đã trở thành một tòa đại thành.
Và những truyền thuyết thần bí liên quan đến tiểu trấn, đã không biết được soạn lại bao nhiêu lần, nuôi sống bao nhiêu ông đồ kể chuyện.
Thậm chí có người còn chuyên môn đến dưới gốc cây khô để nhìn người trong truyền thuyết, người thần bí đã chờ đợi suốt 60 năm đằng đẵng.
Hắn bây giờ không khác gì một ông lão bình thường.
Tóc mai hai bên bạc trắng, gầy gò và tiều tụy, khuôn mặt phong trần khắc đầy những nếp nhăn do năm tháng để lại.
Răng trong miệng cũng đã rụng gần hết, đôi tay thô ráp đầy những mạch máu nổi lên như những con giun.
Tặc tặc.
Nếu không biết, còn tưởng rằng hắn ở đây ăn mày đấy.
Nhưng không ai dám tới gần, tuy rằng hắn đã già rồi, nhưng xung quanh vẫn tràn ngập kiếm khí bén nhọn.
Ông lão cả ngày duy trì một tư thế, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tiểu trấn ở phía xa.
Mọi người ngày càng mong đợi trận đối đầu vô tiền khoáng hậu này.
Dù là bên ngoài tiểu trấn, hay là bên trong trấn nhỏ.
Đều lưu truyền một truyền thuyết như thế, truyền thuyết kể rằng vào một ngày nào đó, vị tiên nhân trong trấn sẽ xuất thế, cùng với ông lão dưới gốc cây khô quyết chiến một trận sinh tử.
Bọn họ là những đối thủ trời sinh, là những đối thủ được số mệnh chú định!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất