Chương 42: Tu tiên là một con đường chết
Balaru không ngừng miệng nói xin lỗi, sư phụ hắn, một lão đầu nhỏ bé, thì cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt Từ Phàm.
Con mẹ nó! Cái thằng đồ đệ xui xẻo này.
Lão đầu đã có ý định đá hắn một cước cho trở về bụng mẹ, ngươi đã từng thấy con kiến nào không biết sống chết lại dám vươn chân ra định làm voi lớn vấp ngã chưa hả?
Với thực lực của đối phương, chỉ cần động nhẹ một ngón tay là có thể nghiền nát bọn họ thành tro bụi.
Vậy mà tên này còn dám chủ động đi khiêu khích!
Cũng may Từ Phàm không so đo với bọn hắn, hắn vốn không phải loại người lòng dạ hẹp hòi.
Huống chi, thật sự không cần thiết phải chấp nhặt với một đứa trẻ.
Từ Phàm liếc nhìn Balaru với cái miệng đầy máu tươi, đầu còn bị sư phụ đạp đến sưng vù.
Hắn khẽ vung tay lên.
Balaru chỉ cảm thấy một luồng linh khí lướt nhẹ qua mặt, ngay sau đó vết thương nhanh chóng khép lại.
Vốn dĩ đau đến hít hà khí lạnh, trong chớp mắt vậy mà không còn cảm giác gì.
Balaru kinh ngạc sờ soạng miệng mình, hai mắt trợn tròn xoe, ngẩng đầu nhìn lại.
Thì phát hiện xung quanh đã không còn thấy bóng dáng Từ Phàm đâu nữa.
Đây. . . . . ! ?
Lão đầu thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cảm khái nói: "Đây mới thật sự là tiên nhân."
Balaru nuốt nước miếng, vừa định mở miệng, liền lại ăn ngay một cái tát nằng nặng của sư phụ.
"Thằng nhãi ranh kia, hôm nay nếu ngươi chọc trúng một đại nhân vật khác, thì thầy trò chúng ta xong đời! !"
Balaru chỉ biết ngây người nhìn về phương hướng Từ Phàm biến mất, trong ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ và cả sợ hãi.
. . . . .
Khi Từ Phàm tìm được Tô Nhã và tiểu Ngũ.
Thì chỉ thấy tiểu Ngũ đang cầm cây kẹo hồ lô ăn dở dang, cúi gằm mặt xuống trông vô cùng tủi thân.
Bộ dạng kia rõ ràng là vừa bị Tô Nhã mắng cho một trận.
Tô Nhã chống nạnh, trách mắng: "Ngươi cái thằng ngốc này, tiền cứ thế mà tiêu hết rồi!"
"Tiểu sinh đâu có biết nó đắt đến thế."
"Ai bảo ngươi cái miệng nhanh nhảu như vậy."
Tiểu Ngũ mắt đã rưng rưng, trông như chỉ chực chờ một giây sau là khóc òa lên.
Từ Phàm hòa giải: "Thôi được rồi, chỉ là mấy que kẹo hồ lô thôi, có đáng là bao."
"Tiên sinh..."
Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Từ Phàm.
Tô Nhã nói: "Những mười văn tiền đấy!"
"Mười văn?"
Từ Phàm cũng không khỏi giật mình, vật giá bây giờ cao đến vậy sao.
Hắn nhìn về phía tiểu Ngũ, "Vậy thì đành phải đem tiểu Ngũ bán đi thôi."
Tiểu Ngũ thấy cả Từ Phàm cũng nói như vậy, liền òa khóc nức nở.
"Tiểu sinh ngày mai sẽ đi làm kiếm lại mười văn tiền, xin đừng bán tiểu sinh đi mà."
Trêu chọc tiểu Ngũ một hồi, thấy sắc trời đã không còn sớm.
Từ Phàm dẫn theo mọi người tìm một khách sạn, rồi cùng nhau nghỉ lại đó qua đêm.
Ngày hôm sau.
Từ Phàm cùng Tô Nhã dậy thật sớm, dạo bước trên đường vừa đi vừa tìm xem có cửa hàng nào sang nhượng không.
Tô Nhã muốn có một quán ăn riêng, dù sao nàng chỉ giỏi mỗi việc bếp núc.
Còn mạnh miệng tuyên bố sau này sẽ đem thịt của tiểu Ngũ ra làm món ăn chiêu bài, khiến tiểu Ngũ cả ngày dỗi không thèm để ý tới nàng.
Đi dạo cả một vòng mà vẫn chưa tìm được cửa hàng nào ưng ý, hoặc là giá quá đắt đỏ, hoặc là vị trí địa lý không được tốt.
Cứ tưởng rằng sẽ phải tay trắng trở về, ai ngờ đến khi gần đến giờ giới nghiêm ban đêm, thì bọn họ nghe ngóng được một quán ăn cũ bỏ hoang.
Nghe đồn chủ nhân quán ăn trước đây là một lão thần tiên nổi tiếng khắp vùng, nhưng đó đều là chuyện được kể lại từ những người thế hệ trước.
Vị lão thần tiên kia cứ mãi trông coi cái quán, cũng không mở cửa làm ăn, cứ như thể đang chờ đợi một người hữu duyên nào đó.
Nghe đến đây, Từ Phàm liền cảm thấy hứng thú.
Dù có phải đi đổ xe phân ngang qua chỗ ông ta, hắn cũng muốn đến thử xem sự đời mặn nhạt ra sao.
Huống chi, cái người hữu duyên này nghe thế nào cũng giống như đang chờ đợi hắn vậy.
Từ Phàm có một cảm giác như thể mọi chuyện đã được định sẵn từ trước.
. . .
Quán ăn là một quán ăn hết sức bình thường, bài trí theo phong cách cổ điển, và có vẻ như đã lâu không có ai lui tới.
Trong đại sảnh xộc lên một mùi hôi thối nồng nặc, khi đẩy cửa bước vào bên trong, bọn họ mới phát hiện, lão thần tiên trong lời mọi người đã sớm tọa hóa mà chết.
Trước mặt ông ta đặt một bộ khế ước mua bán nhà, chìa khóa, và một vật trông như là quyển nhật ký.
"Ôi, tiên sinh, ngài xem này, mấy hình vẽ trên quyển sổ này thật đáng yêu."
Tô Nhã nhặt lấy quyển nhật ký, chỉ vào mấy hình vẽ trên đó rồi nói.
"Tiên sinh... Ngài... Ngài sao vậy! ?"
Tô Nhã chợt phát hiện biểu tình của tiên sinh nhà mình trở nên vô cùng... đáng sợ!
Tô Nhã nuốt nước miếng, từ trước đến giờ nàng chưa từng thấy tiên sinh có bộ dạng như thế này, dè dặt lên tiếng.
"Tiên... Tiên sinh..."
Một lúc lâu sau, Từ Phàm mới hoàn hồn trở lại, với vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào những hình vẽ trên quyển nhật ký.
Đây... Đây chẳng phải là hình Hỉ Dương Dương và cả Lão Sói Xám sao!
Từ Phàm cầm quyển nhật ký lên, xác nhận lại một lần nữa, đúng là hình chú dê vui vẻ và lão sói xám rồi.
Chẳng lẽ lão già này cũng là một xuyên việt giả?
Từ Phàm nghi hoặc nhìn thoáng qua thi thể của lão nhân trước mắt.
Không uổng công có được một cái quán ăn, tiểu Ngũ và Tô Nhã đều vô cùng vui vẻ, cả hai bận rộn suốt cả đêm không ngủ, dọn dẹp vệ sinh bên trong quán.
Còn Từ Phàm thì ôm lấy quyển nhật ký có hình Hỉ Dương Dương và Lão Sói Xám mà lão nhân kia để lại, ra sức nghiên cứu.
Trang đầu tiên của quyển nhật ký, viết một hàng chữ:
"Khi ngươi đọc được những dòng chữ này, thì ta đã chết rồi."
"Xin chào người đồng hương giống như ta đã xuyên việt đến thế giới này."
---
Từ những dòng ghi chép bên trong quyển nhật ký, hắn biết được tên của lão nhân này là "Bình Minh", một cái tên rất hay.
Ông ta cũng là người đến từ Lam Tinh, bị một gã tài xế xe tải đạp nhầm chân ga mà đưa đến cái thế giới này.
Ban đầu khi vừa mới xuyên việt đến thế giới này, mọi chuyện đều diễn ra hết sức bình thường.
Thăng cấp đánh quái lượm bảo vật, sơn động học viện hội đấu giá.
Thiên phú tuyệt vời căn cốt tốt, tu luyện một năm đỉnh mười năm.
Luyện đan luyện khí luyện trận pháp, ta là một tiểu năng toàn tài.
Trong chiếc nhẫn có lão gia, thu sủng vật là thần thú.
. . .
Nhưng mọi chuyện càng về sau càng trở nên kỳ lạ, Bình Minh dần dần phát hiện ra những điều bất thường.
Càng tu vi cao, ông càng cảm nhận được sự triệu hoán từ một thế giới khác.
Ông biết rõ đó là tín hiệu phi thăng, nhưng lại có một vật thần bí nào đó đang ngăn chặn loại tín hiệu này,
cố gắng chặt đứt liên hệ của ông với thế giới khác.
Bình Minh cố gắng tìm hiểu xem rốt cuộc vật thần bí kia là cái gì, vì vậy trong những năm tháng về sau, ông đã chu du khắp Cửu Châu Bát Hoang.
Nho gia, Đạo gia, Phật gia, Ma tông, Vực ngoại, Thục Sơn...
Nhật ký ghi chép lại những trải nghiệm của ông trên mọi nẻo đường.
Càng về sau khi lật giở nhật ký, Từ Phàm càng không tài nào tìm được manh mối.
Bởi vì không biết chuyện gì đã xảy ra, những điều Bình Minh nhớ được trở nên vô cùng hỗn loạn, câu cú lộn xộn, căn bản không biết ông đang nói gì.
Từ Phàm cau mày, lờ mờ cảm nhận được rằng Bình Minh hẳn là đã phát hiện ra điều gì đó.
Hoặc là đã bị một loại sức mạnh thần bí nào đó tác động đến tư duy.
Mấy trang cuối cùng của quyển nhật ký.
"Chết chết chết chết chết chết chắc chắn! ! ! !"
Mỗi một trang đều dùng máu tươi viết những chữ "chết" vô cùng lớn, khiến người ta phải rùng mình.
Trang cuối cùng:
"Tu tiên là một con đường chết! ! !"
"Không có cách nào để giải quyết, tất cả bọn họ đều đã chết, căn bản không có ai phi thăng cả."
"Bọn họ chết hết rồi."
"Bây giờ những con quái vật kia đến giết ta rồi, chúng đến giết ta rồi."
"Tất cả những người phi thăng đều đã chết, đây là một trò lừa đảo hoàn toàn."
. . .
Quyển nhật ký đến đây là kết thúc.
Ngón tay Từ Phàm lướt qua hàng chữ cuối cùng, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Ngoài cửa sổ, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến người ta lạnh sống lưng.
Tu tiên là một con đường chết! ! ! !