Chỉ Cần Sống Đủ Lâu, Không Có Ai Là Đối Thủ Của Ta

Chương 48: Ngủ đông

Chương 48: Ngủ đông
Khoảng cách Vĩnh Dạ hàng lâm còn những hơn một vạn năm đằng đẵng nữa.
Khoảng cách những quỷ dị chi vật tìm tới cửa, không ai biết rõ còn bao lâu.
Có lẽ là mấy ngàn năm sau đó, có lẽ là ngay ngày mai.
Lại cũng có lẽ, là ngay vào giờ phút này.
Ví dụ như, hiện tại...
Đêm đã khuya khoắt, Từ Phàm và những người khác đang ở đại sảnh dùng bữa.
Tiểu Ngũ ôm lấy cả thau cơm, cắm cúi mà ăn, cốt là để tiện rửa chén, lại bớt đi công xới cơm phiền phức, nên mỗi lần ăn, Tiểu Ngũ đều trực tiếp ôm lấy thau cơm như vậy.
Ô quy Vượng Tài thì vẫn không nhúc nhích, tựa như một con vương bát.
Tô Nhã cầm lấy mớ tro cốt vừa mới có được, cẩn thận đổ vào hộp tro cốt.
Hộp tro cốt biểu tình thống khổ kêu lên: "Ôi kìa má ơi, bỏng chết gia rồi, đây là mới ra lò hay sao?"
Tô Nhã đáp: "Đúng vậy rồi, ta phải chạy trốn rất lâu, mới bỏ ra một số tiền lớn từ trong tay người khác mua được đấy, phải tiết kiệm mà ăn."
Tiểu Ngũ cho rằng Tô Nhã đang nói mình, bèn ngẩng đầu lên từ thau cơm, xoa xoa mặt mũi.
"Tô cô nương, mấy ngày nay chúng ta kiếm được không ít tiền đâu, ăn nhiều một chút cũng không sao mà."
"Ha ha, ngươi thì chỉ có biết ăn thôi."
Tô Nhã hung ác trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ một cái.
Tiểu Ngũ sợ Tô Nhã đánh, vội vàng trốn sau lưng Từ Phàm.
Nghĩ ngợi một chút, lại "phốc xì phốc xì" chạy tới ôm chậu cơm đi.
Hộp tro cốt thở dài một tiếng: "Gia cũng muốn ăn cơm, chứ cái thứ tro cốt này, ăn vào gia chỉ muốn ói."
Vừa nói, nó vừa thoáng uống một hớp trà pha bằng tro cốt.
"Ai, tiên sinh, sao ngươi không ăn gì cả vậy? Tiên sinh..."
Ánh mắt Tô Nhã dừng lại trên người Từ Phàm.
Chỉ thấy Từ Phàm đang đứng thẳng lưng, một tay cầm đũa, một tay cầm chén.
Nhắm nghiền hai mắt, có vẻ như đang ngủ thiếp đi.
Mấy người cũng sớm đã quen với việc Từ Phàm thỉnh thoảng ngủ gật, nên cũng không quá để ý.
...
Từ Phàm từ từ mở mắt trong thức hải.
Thiên Cương Tam Thập Lục Biến, một trong số đó là Đại Tiểu Như Ý.
Tru Tiên Tứ Kiếm, một trong số đó là Tuyệt Tiên Kiếm.
Còn có Vô Cấu chi thể, đây đều là những thứ hắn mới thu được gần đây.
"Đại Tiểu Như Ý, là chi đạo biến hóa kích thước, có thể Pháp Thiên Tượng Địa, lại có thể ẩn giới tàng hình!
Tính cả Tuyệt Tiên Kiếm này, mình liền có đủ bộ Tru Tiên Tứ Kiếm rồi."
Mặc dù chỉ là hàng nhái, Từ Phàm còn đặt cho chúng một cái tên rất hiện đại: "Phủ Điền hệ."
Về phần Vô Cấu chi thể, hiện tại Từ Phàm cảm nhận được là khả năng hấp thụ linh khí nhanh hơn, cảm giác thân thể như rực rỡ hẳn lên.
Ngủ cũng ngủ ngon hơn, ngoài ra thì chưa có gì quá đặc biệt.
Từ Phàm khẽ phun ra một cây kiếm khí, triệu hồi Tru Tiên Tứ Kiếm ra.
Gần đây, hắn vẫn luôn cố gắng dùng Tru Tiên Tứ Kiếm để bày xuống Tru Tiên Kiếm Trận.
Tương truyền Tru Tiên Kiếm Trận là trận pháp vô thượng, chúa tể thiên đạo sát phạt.
Thiên đạo đệ nhất sát trận, một khi đã bày xuống, thì không phải bốn vị Thánh Nhân tề tụ thì không thể phá giải.
Trong kiếm trận sát cơ vô hạn, hung hiểm vạn trùng, không phải Thiên Đạo Thánh Nhân, một khi vào trận này, khoảnh khắc sẽ hóa thành tro bụi.
Chỉ là thử nghiệm mấy lần đều không thành công, còn suýt nữa bị phản phệ.
Mọi việc đều cần cái sự chậm rãi, cho nên Từ Phàm cũng không vội vàng.
...
Hôm đó, Từ Phàm phụng bồi tiểu hồ ly Tô Nhã dạo phố trên đường.
Gặp hai bà lão đang cãi nhau, Từ Phàm theo thói quen tìm một vị trí tốt, ngồi chồm hổm xuống xem náo nhiệt.
Lỗ Tấn từng nói: "Nếu như có náo nhiệt mà không xem, vậy người còn sống có ý nghĩa gì?"
Đang xem náo nhiệt đến cao trào, Từ Phàm đột nhiên cảm thấy một trận hoảng hốt.
Thời gian phảng phất như dừng lại ngay lúc này, xung quanh yên tĩnh lạ thường, bên tai chỉ còn lại tiếng hai bà lão "thăm hỏi" gia phả của nhau.
Trong nháy mắt, Từ Phàm giống như vừa mới xem xong một bộ điện ảnh đặc sắc, bước vào trạng thái hiền giả vậy.
Hắn khẽ thở ra một hơi.
Đây... Đây là dấu hiệu phá cảnh ư!?
Người già vẫn hay nói có người nhìn cá mà phá cảnh, ngắm biển mà phá cảnh, nhìn tuyết mà phá cảnh.
Vậy mình đây tính là cái gì?
Sau này ra ngoài cùng người khác "thổi ngưu bài", khoe khoang rằng: "Huynh đệ ta nhìn hai bà lão cãi nhau mà lĩnh ngộ được, rồi sau đó phá cảnh."
Ngay sau đó, Từ Phàm ngủ càng thêm chăm chỉ.
Không đúng, là tu hành càng thêm chăm chỉ mới đúng.
Dù sao thì ngủ = tu hành.
Thường thường ngẩn người = ngộ đạo.
Thường thường ra Câu Lan nghe hát = ở trong hồng trần trải nghiệm nhân sinh.
...
Kinh Phong phiêu ban ngày, hoàn cảnh tây trì lưu.
Bất tri bất giác, quán ăn đã mở được hơn hai trăm năm có thừa.
Từ Phàm đoán chừng, lại thêm vài ngàn năm nữa, mình sẽ biết phá cảnh, tiến đến Độ Kiếp kỳ.
Không thể không nói, theo thực lực của hắn tăng cường.
Hai môn công pháp cũng được thăng cấp.
Vô địch rùa đen rụt đầu trận pháp, biến thành hoàng kim vô địch rùa đen rụt đầu trận pháp.
Vô địch ngủ tự động tu luyện công pháp, cũng thay đổi thành hoàng kim vô địch ngủ tự động tu luyện công pháp.
Khác biệt lớn nhất có lẽ là, ngay cả khi ngủ, tu vi cùng tưởng thưởng thu được cũng trở nên phong phú hơn.
Về phần hoàng kim vô địch rùa đen rụt đầu trận pháp, đánh giá chủ yếu là tăng cường độ cứng phòng ngự.
Sự khác biệt cụ thể thì tạm thời vẫn chưa cảm nhận được.
Bởi vì, vô luận là vô địch rùa đen rụt đầu trận pháp, hay là bản tăng cường hoàng kim trận pháp, tựa hồ vẫn chưa có ai có thể phá vỡ.
Mùa đông lại tới, Từ Phàm cảm giác đây là thời điểm mình nên ngủ đông.
Dù sao thì lúc này mấy loài như tiểu hùng, tiểu xà đều ngủ đông cả.
Mà mình không ngủ một giấc thì quả thực có chút không nói nên lời.
...
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm lên Trường An thành.
Tại một góc khuất không ai biết, một loại vật thần bí nào đó đang nhanh chóng di động.
Bọn chúng xuyên qua những con đường yên tĩnh, tiến đến quán ăn đang đóng cửa.
Lặng yên không một tiếng động, bọn chúng xuyên qua cửa chính, chạy thẳng tới nơi có cổ khí tức kia mà đi.
Trên giường là một sinh vật đang ngủ với tư thế kỳ hình dị dạng, có thể miễn cưỡng gọi là người...
Bỗng nhiên, hắc ám dừng lại sự xâm thực.
Một tầng kim quang mỏng manh bao phủ lấy toàn thân Từ Phàm.
Hắc ám chậm rãi rút lui, ẩn mình trong bóng tối chờ đợi.
Hôm sau, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào.
Đối phương vẫn bất động, như thể đã chết.
"Tiên sinh, tiên sinh."
Tiểu Ngũ chạy vào, gọi: "Ăn cơm."
Vừa thấy Từ Phàm đang ngủ, liền rón rén lui ra ngoài.
Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua, sinh vật trong bóng tối vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
...
Hàn theo một đêm đi, xuân lại đến.
Những cành cây ngoại ô Trường An thành lại lần nữa đâm chồi nảy lộc.
Quán ăn bên trong vẫn tấp nập khách khứa, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
So với sự náo nhiệt phía dưới, phòng ngủ trên tầng hai lại lạnh lẽo hơn nhiều.
Sinh vật núp trong bóng tối vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
...
Một buổi sáng, xuân hạ đổi mùa, chim hoa đổi giọng.
Mùa hè nóng bức, cây cối ngoài cửa sổ sinh trưởng xanh tốt lạ thường.
Trong không khí không một chút gió, như muốn nướng chín cả người.
Lúc này, kỹ thuật ướp lạnh bằng băng mới được phát huy tác dụng.
Quán ăn bắt đầu bán đồ uống lạnh, buôn bán phát đạt đến khủng khiếp.
Trên lầu hai, Từ Phàm vẫn đang ngủ, và thứ bầu bạn với hắn chỉ có sinh vật thần bí kia, không rời không bỏ.
...
Tiêu Tiêu gió lại giúp trong sạch ngâm, thu đi đông lại đến.
Trong nháy mắt, Trường An thành lại lần nữa được bao phủ trong làn áo bạc.
Trong góc phòng ngủ, sinh vật thần bí nằm trong bóng tối, tựa như đã mất hết hy vọng.
Bỗng nhiên, người trên giường động đậy...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất