Chị Gái Phải Tự Lập

Chương 1:

Chương 1:
"Mẹ ơi, sao mẹ lại quá thực dụng như vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn đòi tiền sính lễ, đòi nhà cửa, mẹ muốn gả con gái đi sao?!"
Bên tai tôi vang lên giọng nói quen thuộc của chị gái Từ Lệ.
Mở mắt ra, tôi thấy Từ Lệ đang quan sát tôi và mẹ. Với bài học của kiếp trước, tôi có thể nhận ra sự khinh bỉ ẩn dưới đôi mắt có vẻ đầy trí tuệ của chị.
Sở dĩ chị khinh bỉ chúng tôi là vì hôm nay là tiệc đính hôn của chị.
Hai bên gia đình gặp mặt, đương nhiên là bàn chuyện kết hôn.
Mẹ nói tiền sính lễ tùy tâm nhà trai, bất kể là bao nhiêu, khi cưới mẹ sẽ trả lại gấp đôi, coi như là vốn khởi nghiệp cho gia đình nhỏ của hai đứa.
Nhà cửa cũng không quan trọng vị trí, chỉ cần hai đứa có một tổ ấm, hơn nữa mẹ còn sẽ chi ba mươi vạn để trang trí nhà cửa.
Có thể nói là vô cùng thành ý.
Nhưng Từ Lệ không vui.
Vì chị ấy luôn tự xưng mình là phụ nữ độc lập của thời đại mới, không dựa dẫm bất cứ thứ gì, không dựa vào đàn ông, không dựa vào nhà chồng, chỉ dựa vào chính mình.
Kiếp trước, trên Zhihu có một câu hỏi: làm thế nào để trở thành người phụ nữ độc lập trong thời đại mới.
Dưới đó có một câu trả lời nhận được nhiều lượt thích.
Người trả lời kể từ thời đi học đến khi đi làm, cô ấy chưa bao giờ xin một xu nào từ gia đình, tất cả tiền sinh hoạt phí và học phí đều do chính tay cô kiếm được.
Sau đó cô gặp được người yêu, không cần tiền sính lễ hay nhà cửa, khi mang thai cũng không mè nheo từ chức, lại càng không yểu điệu để chồng phải chăm sóc.
Hơn nữa sau khi sinh con, cô ấy còn từ chối mẹ chồng đến chăm sóc hậu sản và trông con.
Cô nói đó là trách nhiệm của riêng cô, mẹ chồng không có nghĩa vụ với cô.
Và cô ấy vừa thăng chức vừa chăm con không hề lỡ dở.
Đúng vậy, mẹ chồng không có nghĩa vụ với cô, nhưng mẹ đẻ lại có nghĩa vụ với cô.
Tất cả sự "độc lập" mà Từ Lệ có được đều phải đổi bằng máu thịt của gia đình nhà ngoại.
Chị ấy không cần tiền sính lễ, nhưng lại đòi mẹ tôi một trăm vạn tiền hồi môn, cộng thêm một căn biệt thự ngoại thành, căn biệt thự đó vừa mới được trang trí xong với chi phí một trăm vạn.
Thấy mẹ có chút do dự, chị lý sự một cách đầy chính đáng rằng những thứ này là chỗ dựa để chị sống trong nhà chồng, mẹ không thể trơ mắt nhìn chị chịu khổ được.
Không cần chồng và nhà chồng chăm sóc khi sinh con, đó là vì chị ấy từ khi mang thai đã chuyển đến sống ở nhà mẹ đẻ.
Sinh con xong, chị không muốn thuê người chăm sóc hậu sản, nói người ngoài không yên tâm, bảo tôi xin nghỉ về nhà chăm sóc chị ấy, tiện thể giúp chị trông con.
Chỉ vì tôi là giáo viên mầm non, biết cách chăm sóc trẻ con, thế là tiền thuê bảo mẫu và người giữ trẻ cũng được tiết kiệm.
Sau này con chị bị ốm, chị nửa đêm gọi tôi lái xe đến bệnh viện, trên đường đi vì tôi không khỏe nên đã gặp tai nạn.
Trên giường bệnh, chị ôm con nhìn tôi lạnh lùng.
“Nếu không phải vì tai nạn xe của mày mà trì hoãn thời gian, thì con tao đã không bị sốt nhẹ 37℃, mày đáng phải c-h-ế-t!”
Sau đó chị rút ống thở oxy của tôi ra.
May mắn thay, tôi đã sống lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất