Chương 1
Tôi mơ màng mở mắt.
Không biết có phải di chứng của tai nạn xe hay không, tôi bị ảo giác.
Tôi thấy bản thân đang ngồi trên giường đối diện, mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi lặng lẽ nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, kinh hoàng phát hiện mình đã ngồi ở đầu giường của chính mình.
Hồn lìa khỏi xác?
Cô ấy dùng giọng nói và ngữ điệu quen thuộc của tôi nói: "Đừng nhìn nữa, chúng ta hoán đổi thân thể rồi."
Giọng nói quen thuộc vì đó là giọng của tôi, ngữ điệu quen thuộc vì đó là của Tịch Thịnh.
Tôi sờ sờ ngực phẳng như bảng và khuôn mặt góc cạnh của mình, thử hỏi: "Tịch Thịnh?"
Tịch Thịnh dùng thân thể của tôi, gương mặt đen lại, gật đầu.
Gương mặt khó chịu này, đúng là Tịch Thịnh không sai.
Tôi và Tịch Thịnh gặp tai nạn xe trên đường về nhà.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Tịch Thịnh đã dùng thân mình bảo vệ tôi, tôi không bị thương gì nghiêm trọng.
Cho nên anh tỉnh lại trước, cố gắng thích nghi với cơ thể mới, lại lo lắng nhìn thân thể của mình được đưa vào phòng cấp cứu hai lần, ngủ suốt hai tuần mới tỉnh.
Trước khi xảy ra tai nạn, chúng tôi đang bàn chuyện ly hôn.
Tin tức Tịch Thịnh bao nuôi tình nhân nhỏ lên top tìm kiếm.
Bố mẹ anh trách tôi không giữ được trái tim của anh.
Chị gái anh gặp tôi thì bóng gió tình nhân nhỏ đẹp hơn, trẻ hơn tôi.
Các loại họ hàng nhà anh khuyên ngăn ám chỉ, bảo tôi nên sớm nhường vị trí.
Vừa hay, tôi cũng không muốn làm bà Tịch này nữa.
Tôi đề nghị ly hôn với anh.
Nhưng anh không đồng ý.
Tôi hỏi: "Tại sao?"
Tịch Thịnh rất mất kiên nhẫn: "Không tại sao cả, kết hôn đâu phải trò đùa, cô nói kết là kết, nói ly là ly."
"Ban đầu anh vốn không muốn cưới tôi, chỉ vì ông nội mà phải cưới, bây giờ tôi chủ động đề xuất, anh không cần cảm thấy có lỗi với ông nội."
Tịch Thịnh phủ nhận: "Không phải chuyện của ông nội, cô đừng nói nữa, tôi sẽ không ly hôn đâu."
Tôi không hiểu anh đang cố chấp điều gì, tôi chỉ kiên quyết muốn ly hôn, cho nên tôi nói: "Anh nói gì thì nói, tôi nhất định phải ly hôn."
Tịch Thịnh nổi giận: "Đỗ Hy, đừng hồ đồ."
Tôi nhìn quai hàm căng cứng của anh, không nói gì thêm, sợ kích động anh xảy ra chuyện, dù sao xe vẫn đang trên đường cao tốc.
Anh có chút kỳ lạ, quay đầu nhìn tôi một cái, chính ánh nhìn đó khiến anh không kịp thấy chiếc xe ngược chiều lao tới.
Nhưng tôi thấy, nỗi sợ hãi khiến tôi thét lên: "Cẩn thận!"
Anh xưa nay luôn bình tĩnh, còn chưa đợi tôi hét xong đã cảm thấy không ổn, lập tức đạp phanh, ôm tôi vào lòng bảo vệ, nhưng đã quá muộn.
Tôi hỏi nguyên nhân vụ tai nạn.
Anh nói: "Cảnh sát đã đến rồi, là đối phương lái xe khi say rượu, đã bị bắt giữ."
"Có báo cho bố mẹ tôi chưa?"
Anh ngừng một chút: "Tôi không biết phải đối mặt với bố mẹ cô thế nào, chưa thông báo với họ."
Tôi cũng không muốn bố mẹ tôi biết tôi gặp tai nạn xe, tránh cho họ lo lắng.
"Vậy đừng nói với họ, còn nhà anh? Sao cũng không có ai?"
Theo mức độ cưng chiều Tịch Thịnh của nhà họ Tịch, lẽ ra bây giờ trong phòng bệnh phải có người mới đúng.
"Họ đi du lịch rồi, chưa về, ca phẫu thuật của em...của tôi là do tôi ký tên."
Lúc này tôi mới nhớ ra, bố mẹ và chị gái của Tịch Thịnh đều đi du lịch nước ngoài rồi.
Tôi im lặng nhìn đôi bàn tay rõ ràng từng khớp xương của mình, thật sự không quen chút nào.
Anh khẽ ho một tiếng, không khí trở nên im lặng một cách kỳ lạ.