Chương 6
Thân thể của Tịch Thịnh vẫn cần tĩnh dưỡng, tạm thời chưa đi làm, tất cả hồ sơ công ty đều được thư ký gửi đến nhà.
Sau khi đóng cửa lại, anh nghiêm túc làm việc, còn tôi thì chăm chú xem phim.
Anh muốn tôi phối hợp với anh ra lệnh, nhưng tôi từ chối, anh đành phải chuyển sang giao tiếp bằng văn bản với mọi người, mệt mỏi đến mức cả người toát lên vẻ uất ức.
Tôi giả vờ không thấy.
Ngày hôm sau, nhà họ Tịch lại có thêm một người thân đến.
Cháu trai bên nhà cô của Tịch Thịnh đến thành phố tìm việc, không có chỗ ở, Tịch Chí Cương làm chủ cho cậu ta ở lại nhà.
Nhưng Lưu Chi không hài lòng.
Bà ta thô bạo đẩy cửa vào, chỉ thẳng vào Tịch Thịnh – người đang họp trực tuyến với nhân viên.
"Thêm một kẻ thân thích nghèo khó từ nhà chồng cô tới rồi, sắp xếp cho cậu ta một phòng, đừng chọn phòng có ánh sáng mặt trời, nhỏ chút cũng được."
Tịch Thịnh nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi lặng lẽ dùng iPad che mặt.
Không nhịn được, muốn cười.
Không hiểu sao, nhà họ Tịch có nhiều người thân quái gở thật.
Trước khi cháu trai bên nhà cô của Tịch Thịnh đến, tôi đã sắp xếp chỗ ở cho không ít người thân tới nương nhờ, có người thuộc nhà họ Tịch, cũng có người thuộc nhà họ Lưu.
Người nhà nào cũng khó sắp xếp, làm đúng không ai khen, làm sai thì bị mắng té tát.
Bị mắng nhiều quá, đến cả mấy người thân tới nương nhờ nhà họ cũng khinh thường tôi. Tôi giả vờ tỏ ra uất ức, nhưng thực ra chẳng hề giận. Chỉ là thấy người đông quá, Tịch Thịnh lại không đứng về phía tôi, lỡ như tôi phản kháng khiến họ kích động, muốn đánh tôi một trận, tôi cũng chẳng đấu lại họ được mà.
Sau đó, tôi chịu hết nổi, chợt nhớ đến bản thỏa thuận ly hôn trong tay mình.
Tôi về nói với bố mẹ muốn ly hôn, bố mẹ rất ủng hộ tôi.
Những năm qua, tôi chỉ báo tin vui chứ không kể chuyện buồn, nhưng hai gia đình vẫn có lúc tiếp xúc, họ cũng biết cuộc sống của tôi không hạnh phúc.
Sau khi được bố mẹ đồng ý, tôi quyết định nói thẳng với Tịch Thịnh, thông báo cho anh một tiếng. Về nhà tự mình ký tên, cuộc hôn nhân này coi như kết thúc.
Chỉ là không ngờ Tịch Thịnh sẽ không đồng ý.
Trước đây tôi nghĩ dù anh không đồng ý cũng chẳng sao, dù gì quyền chủ động nằm trong tay tôi. Nhưng sau khi hoán đổi thân thể, việc anh có đồng ý hay không lại trở nên cực kỳ quan trọng.
Tôi suy nghĩ, làm sao mới có thể khiến anh dùng thân thể của tôi để ký tên đây?
Tịch Thịnh đi ra ngoài nửa ngày, rồi lại vào, tôi cũng không để ý.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, đột nhiên thở dài.
"Đỗ Hy, những năm qua vất vả cho cô rồi."
Kết hôn ba năm, cuối cùng anh cũng nói ra câu này.
Chỉ tiếc là đã quá muộn.