Chương 133: Anh Minh? Nhận lầm người rồi!
o
Trong góc người đàn ông kia đang đỡ người đẹp say rượu đứng lên, trong lòng thầm vui mừng.
Hôm nay thu hoạch không tồi rồi
Người đẹp quyến rũ chất lượng cao như vậy, ngày thường đều hiếm thấy, nghĩ đến chút nữa vào nhà nghỉ có thể tùy tiện làm trò, trái tim người đàn ông đã trở nên nóng như lửa, lòng tràn đầy không thể chờ đợi nữa.
Nhưng bước chân hắn không bước ra được, vì Tần Dương đứng chắn trước mặt hắn.
- Bỏ cô ấy xuống.
Âm thanh Tần Dương bình tĩnh, nhưng trong đó có hai phần ý lạnh không dễ phát giác.
Hắn ghét nhất là loại đàn ông khi dễ phụ nữ, mà “kẻ chuyên đi nhặt phụ nữ say rượu ở quán bar” * trước mặt hiển nhiên cũng trong phạm vi này.
* nguyên văn: tử ba kiểm thi nhân: người đi nhặt nhác ở bar.
Mỗi buổi tối, các quán bar lớn không biết có bao nhiêu cô gái say rượu, mà loại người này sẽ đưa mắt nhìn chằm vào người các cô gái uống say, bọn chúng sẽ cưỡng ép các cô gái uống say mất đi ý thức hay mất đi khống chế kéo vào nhà nghỉ, dùng căn cước của các cô gái mướn phòng, sau đó chiếm tiện nghi xong rồi lặng lẽ biến mất.
Người đàn ông kia nhìn Tần Dương trước mặt, nhận ra hắn trước đây chính là nhạc công biểu diễn ở trung tâm quán bar, lạnh lùng quát:
- Chuyện này không liên quan đến mày, đừng tự tìm phiền phức!
Tần Dương thản nhiên nói:
- Bỏ cô ấy xuống, anh đi đi, nếu không anh sẽ không đi nổi!
Lúc này đã hơn mười một giờ tối, khách trong quán bar đã không nhiều, nhưng vẫn còn mấy bàn lẻ tẻ, ánh mắt của bọn họ cũng bị thu hút bởi màn tranh cãi bên này, quay đầu nhìn qua đó.
Dưới con mắt mọi người, người đàn ông này vừa chống đỡ Tần Dương, vừa không tiện ra tay hành hung, chỉ có ánh mắt hung hãn đe dọa nhìn Tần Dương, thấp giọng uy hiếp nói:
- Đừng gây sự, tao biết mày biểu diễn ở đây, nếu ngón tay bị người ta cắt đứt, cả đời không thể đàn piano được nữa đâu.
Biểu cảm Tần Dương nhàn nhạt nhìn chằm chằm người đàn ông này, khóe miệng hơi nhếch lên:
- Anh có thể thử xem.
Tần Dương không chịu nhường đường, cũng không chấp nhận uy hiếp. Người đàn ông kia nhất thời hết cách, cũng không thể thật sự đánh nhau ở đây, chỉ thể giận dữ buông cô gái đó xuống, ngón tay chỉ vào Tần Dương, ánh mắt hung dữ:
- Oắt con, mày chờ đó.
Sau khi người đàn ông buông câu nói độc ác này liền quay đầu rời đi, chỉ là căm hận trong ánh mắt hắn thể hiện rõ việc này đương nhiên sẽ không kết thúc tại đây.
Tần Dương dĩ nhiên không để tâm chuyện người đàn ông này có thể báo thù, nhìn cô gái say mờ mịt trên sofa, trong lòng có chút kinh ngạc.
Bình người cô gái này cũng đến đây uống rượu, nhưng mỗi lần uống rượu đều rất tiết chế, trước giờ sẽ không uống quá nhiều, sao hôm nay đột nhiên uống nhiều như vậy, một người khui chai rượu nồng độ cao như vậy, không phải rõ ràng là muốn say sao?
Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì khó khăn?
Tần Dương ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh, hỏi nhỏ:
- Tiểu thư, cô tỉnh lại đi…
Mỹ nữ kia có chút chật vật ngẩng đầu lên, mắt say mông lung nhìn Tần Dương, mắt chợt sáng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Dương, giọng nói tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ:
- Anh Minh, anh đến rồi, em biết anh…nhất định sẽ cứu em, sẽ không nhìn em bị người ta…ức hiếp…
Tần Dương hơi sững sờ, anh Minh?
Mỹ nữ này sợ là nhận lầm người rồi?
Tần Dương vừa muốn mở miệng giải thích, mỹ nữ kia lại bỗng nhiên lắc đầu một cái:
- Không, anh không phải anh Minh, anh ấy sẽ không quay lại nữa…không quay lại nữa.
Người đẹp này vốn dĩ ánh mắt đột nhiên sáng lên, lập tức mờ nhạt trở lại, trên mặt tràn đầy ảm đạm và thất vọng, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non gì đó, mặt từ từ xị ra, nước mắt từ hốc mắt của cô chảy ra, lặng lẽ chạy xuống gương mặt.
Tần Dương nhìn thần sắc trên mặt cô gái này, nghe cô lẩm ba lẩm bẩm, trong lòng nhất thời dâng lên mấy phần đồng tình.
“Anh Minh” trong lời người đẹp này chắc là người yêu cô ấy, chỉ là không rõ cô ấy nói không quay lại là ý gì, chia tay rồi sao, hay là ý khác?
- Tiểu thư, tôi là nhạc công bar Mộng Điệp Tần Dương, cô uống say rồi, hay là mau về nhà đi, một mình cô ở lại đây không an toàn…
Người đẹp cúi thấp đầu, người nghiêng nghiêng dựa trên ghế sofa, cả người lại rơi vào trạng thái say mê, hoàn toàn không có phản ứng gì với lời nói của Tần Dương.
Tần Dương nhất thời có chút nhức đầu. Người uống say thật là phiền phức, nếu là đàn ông còn dễ xử lý, nhưng một cô gái xinh đẹp thì đặc biệt phiền toái, bởi vì bỏ mặc không quan tâm lại sợ cô gặp nguy hiểm.
Tần Dương quay đầu, nhìn Tiền Tiểu Quyên phía sau, có chút bất đắc dĩ nói:
- Quán bar có thứ giải rượu không?
Tiễn Tiểu Quyên gật đầu:
- Có.
Tần Dương cười khổ nói:
- Có thể đem đến cho tôi một ít không? Nhìn bộ dạng cô ấy say quá rồi, lại không thể bỏ mặc không quan tâm.
Tiễn Tiểu Quyên ừ một tiếng, quay đầu đi, rất nhanh cầm một chai nhựa tới:
- Đây là nước giải rượu, cậu đút cô ấy uống đi, nghe nói rất hiệu quả.
Ánh mắt Tần Dương nhìn chằm chằm Tiền Tiểu Quyên:
- Tôi không tiện lắm, cô có thể giúp chút không?
Tiền Tiểu Quyên cười hehe:
- Khách quen của cậu, cậu tự giải quyết đi, tôi bận thu dọn, sắp đóng cửa rồi.
Tiền Tiểu Quyên nhét thuốc vào tay Tần Dương, nháy nháy mắt với Tần Dương, sau đó cười hì hì chạy mất như gió.
Tần Dương cười khổ, chỉ có ngồi bên cạnh người đẹp kia, nhẹ nhàng đẩy đẩy vai cô:
- Tiểu thư, tỉnh lại đi, tôi có thuốc giải rượu, cô uống vào sẽ đỡ hơn chút.
Cô gái không có phản ứng, Tần Dương bất lực, chỉ có thể đỡ cô ngồi thẳng dậy, đưa tay nắm cằm cô, sau đó một tay còn lại đổ thuốc giải rượu vào, đồng thời nói:
- Đây là thuốc giải rượu, phục vụ quán bar đem tới, đừng lo…
Cô gái kia bị Tần Dương nhéo cằm, theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng thấy mặt Tần Dương trước mặt, mắt lại sáng lên hai phần, không ngờ không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn như một con nhèo nhỏ, mặc cho Tần Dương đổ thuốc giải rượu vào, chỉ là ánh mắt đờ đẫn không ngừng nhìn vào Tần Dương.
Tần Dương thấy cô nuốt thuốc giải rượu xuống, khẽ thở phào nhẹ nhõm, thu tay về, sau đó ngồi xuống một bên ghế sofa, lẳng lặng chờ.
Ánh mắt cô gái kia nhìn chằm chằm vào Tần Dương, cuối cùng hai tay lại đặt lên bàn, sau đó nằm bò ra, dường như ngủ rồi.
Tần Dương cũng không vội, thuốc giải rượu đương nhiên cũng cần chút thời gian. Hắn lấy điện thoại ra chơi, rất nhanh tất cả quan khách trong quán rượu đều rời đi, cũng đến lúc đóng cửa rồi.
Tần Dương lại lay cô gái mặt đầy mờ mịt kia tỉnh dậy, mỉm cười nói:
- Quán bar sắp đóng cửa rồi, cô cảm thấy khá hơn chút nào chưa?
Cô gái kia nháy mắt một cái, tựa hồ cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, trên mặt có chút yếu ớt cười cười:
- Tôi đỡ hơn rồi…Tiểu soái ca, cảm ơn cậu lúc nãy đã cứu tôi…
Tần Dương cười cười:
- Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Biết cách về nhà không? Một mình uống rượu bên ngoài thì uống ít một chút đi..
Trên mặt cô gái kia lộ ra hai phần biểu cảm buồn bã, nhưng chợt cười nói:
- Ừ, cảm ơn cậu, tôi cho người đến đón.
Cô gái mở túi xách, lấy điện thoại ra, nhấn hai cái, lại lắc lư mấy cái, nhưng màn hình vẫn đen thui.
- Sao lại khóa máy rồi…Bỏ đi, tôi ra ngoài đón xe.
Cô gái cầm túi của mình lên, nghiêng nghiêng ngả ngả đứng lên, vừa bước được hai bước, người lảo đảo té xuống bên cạnh.