Chương 184: Chúng ta không giống nhau, không giống nhau
- Này, tôi đã thấy rõ là hai tấm vé concert đó!
- Vé concert? Hắn đang hẹn hò với Văn Vũ Nghiên?
- Không phải chứ, không phải hắn mới năm nhất sao, sao xứng với Văn Vũ Nghiên?
- Thật khiến người ta hâm mộ, đố kị, hận thù mà!
- Hehe, các cậu nói Vũ Văn Đào biết chuyện này sẽ có kết quả thế nào?
- Vũ Văn Đào không dễ chọc, hoàng tử piano này cũng không phải dạng vừa đâu. Mới nhập học hơn một tháng đã là nhân vật phong vân trong đám sinh viên năm nhất rồi, có kịch hay xem rồi!
- Hóng, haha!
Tần Dương nhìn bóng lưng Văn Vũ Nghiên biến mất, nghe thấy xung quanh bàn tán rôm rả, khóe miệng cười khẩy, độ nhiệt tình nhiều chuyện của quần chúng ăn dưa quả nhiên không đơn giản.
Muốn nói thì nói đi.
Tần Dương vừa mới xoay người lại, lại dừng bước vì trước mặt hắn có mấy nam thanh niên ăn mặc chỉnh tề, Trương Khôn cũng trong trong đám đó, chỉ là vẻ mặt nhìn mình có chút phức tạp.
Ánh mắt Tần Dương rơi vào thanh niên đứng gần nhất, nhíu mày một cái:
- Có chuyện gì?
Mã Hải Đào mỉm cười đưa tay ra:
- Chào bạn học Tần Dương, tôi là Mã Hải Đào, phó hội trưởng hội Thăng Long.
Tần Dương hơi kinh ngạc, thái độ này không giống đến gây sự?
Cũng phải, Trương Khôn sẽ không ấu trĩ như vậy, Trương Long cha hắn đã nhận thua rồi, lẽ nào hắn còn trông cậy vào trường học tìm người đòi mặt mũi lại?
Mặc dù vì quan hệ với Trương Khôn, Tần Dương cũng không có nhiều thiện cảm với người hội Thăng Long, nhưng đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại, Tần Dương vẫn đưa tay ra bắt tay:
- Xin chào.
Mã Hải Đào mỉm cười nói:
- Bạn học Tần Dương, cậu nhập học lâu như vậy rồi chắc cũng biết hội Thăng Long chúng tôi phải không?
Tần Dương bình tĩnh gật đầu:
- Ừ.
Mã Hải Đào cũng không vòng vo, nói thẳng ra:
- Trước đây Trương Khôn của hội chúng tôi và cậu có chút không vui vẻ, có điều chuyện này đã qua thì cho qua đi. Tôi chính thức bắt đầu mời cậu, hi vọng cậu gia nhập hội Thăng Long chúng tôi…
Gia nhập hội Thăng Long?
Đám học sinh nhiều chuyện xung quanh một mực chăm chú sát sao chỗ này lập tức hét òa lên.
- Không ngờ mời gia nhập hội Thăng Long?
- Hội Thăng Long và hội Anh Liên đều là học viên tự xin gia nhập, trải qua khảo hạch phê chuẩn mới có được vào, độ khó gia nhập cực cao, rất ít khi chủ động mời người ta gia nhập, hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi!
- Cậu nói hắn có gia nhập không. Đừng quên Văn Vũ Nghiên là hội trưởng hội Anh Liên, hoàng tử piano hình như có quan hệ rất tốt với Văn Vũ Nghiên, còn hẹn xem concert mà.
- Thật hâm mộ, đây chính là hội cao cấp của đại học Trung Hải chúng ta, không phải phú thì cũng là quý!
Mã Hải Đào mỉm cười nói:
- Sức lực một người có hạn, tập hợp sức mạnh một nhóm người đương nhiên có thể làm được nhiều chuyện hơn. Mục tiêu hội Thăng Long chúng tôi là tạo ra một hội đoàn kết hỗ trợ,, cùng chung tài nguyên, để sau khi mọi người ra đời có thể đứng trên đỉnh cao của xã hội. Chúng tôi rất hoan nghênh học sinh có năng lực như bạn Tần đây gia nhập. Có cậu gia nhập, hội Thăng Long chúng tôi sẽ trở nên mạnh hơn. Đồng thời bạn Tần cũng phát triển tốt hơn. Tôi cam kết, chỉ cần bạn Tần đồng ý gia nhập sẽ lập tức đạt được chiếc ghế hội viên bạc…
Tần Dương lẳng lặng nghe Mã Hải Đào nói xong, ánh mắt liếc sang Trương Khôn bên cạnh:
- Hội viên bạc sao?
Thần sắc Mã Hải Đào không thay đổi, thậm chí còn cười:
- Phải, tôi biết trước đây cậu và Trương Khôn từng không hợp nhau, nhưng mọi người đều không thật sự tổn thương ai, cái gọi là không đánh nhau không quen biết, đều là người trẻ tuổi, tôi nghĩ không đến nỗi vì một chút chuyện nhỏ mà luôn ghi hận.
- Chuyện của Trương Khôn đã qua rồi, tôi không hề để trong lòng.
Trong ánh mắt đám người Mã Hải Đào cũng hơi hiện ra mấy phần sắc mặt vui mừng. Hắn nói như vậy là muốn đồng ý sao?
Tần Dương nhìn chằm chằm Mã Hải Đào cười, lắc đầu một cái:
- Nhưng xin lỗi, con người tôi thích đơn độc. Uhm, vẫn nên cảm ơn lời mời của cậu.
Sắc mặt Mã Hải Đào biến đổi, bị từ chối rồi!
Nếu đã bị từ chối, dĩ nhiên Mã Hải Đào cũng sẽ không mặt dày mày dạn níu kéo Tần Dương, như vậy thật quá mất mặt hội Thăng Long rồi. Chỉ có điều nghĩ lại chuyện vừa rồi, trong lòng Mã Hải Đào vẫn có mấy phần không yên tâm.
- Tôi thấy bạn học Tần và hội trưởng Văn hội Anh Liên hình như rất thân, lẽ nào cậu chuẩn bị gia nhập hội Anh Liên sao?
Tần Dương cười cười:
- Tôi mới nói rồi, tôi thích đơn độc, không dự định gia nhập đoàn hội nào hết.
Mã Hải Đào thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
- Hiểu rồi, bạn học Tần, hội Thăng Long vẫn luôn mở cửa đợi cậu. Nếu khi nào cậu thay đổi chủ ý, cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào.
Tần Dương gật đầu cười cười:
- Được.
Mã Hải Đào đưa người rời đi, Tần Dương cũng quay đầu quay về cạnh nhóm người Hà Thiên Phong, sửa sang đồ đạc của mình.
- Lão đại, bọn Trương Khôn tìm cậu làm gì vậy, lẽ nào vẫn không phục?
Tần Dương lắc đầu:
- Không, bọn họ mời tôi gia nhập hội Thăng Long.
Hà Thiên Phong trợn to hai mắt:
- Hả, làm quá vậy, chỉ đến mời gia nhập hội Thăng Long mà phô trương thế này?
Nhạc Vũ Hân mở to hai mắt:
- Cậu đồng ý rồi?
Tần Dương lắc đầu:
- Không
Nhạc Vũ Hân kinh ngạc nói:
- Sao lại từ chối? Hội Thăng Long đó là đoàn hội cao cấp của đại học Trung Hải. Thành viên trong đó đều là những người có bối cảnh có năng lực. Tuy vẫn chưa tốt nghiệp nhưng nghe nói rất nhiều người đã có không ít thành tựu ngoài xã hội. Hơn nữa nghe nói muốn vào đều phải tự xin khảo hạch, bọn họ rất hiếm chủ động mời người…
Tần Dương cười cười, còn chưa lên tiếng Hàn Thanh Thanh bên cạnh đã mỉm cười mở miệng nói:
- Tần Dương và bọn họ không giống nhau, cậu ấy sẽ không gia nhập với bọn họ.
Hà Thiên Phong giơ một ngón cái về phía Hàn Thanh Thanh:
- Lời này sâu sắc, lão đại làm sao để mắt đến đám người để mắt trên đầu đó chứ…Chúng ta không giống nhau, không giống nhau…
Nghe Hà Thiên Phong trực tiếp hát lên, tất cả mọi người vui vẻ, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như Hàn Thanh Thanh nói quả thực có đạo lý.
Đám người hội Thăng Long kia đúng là rất ưu tú, là một nhóm người đứng trên đỉnh cao, nhưng tác phong hành sự của bọn chúng chỗ nào cũng phách lối và ưu việt. Tần Dương có năng lực có bối cảnh nhưng hành sự khiêm tốn phúc hậu, đối đãi người ôn hòa, hoàn toàn không cùng một phong cách với bọn họ.
Để Tần Dương gia nhập hội Thăng Long, để hắn tụ tập với đám người đó, trở thành người giống vậy?
Ặc, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy phong cảnh này có chút sai sai.
Nhạc Vũ Hân chớp mắt, đột nhiên hỏi:
- Văn Vũ Nghiên là hội trưởng hội Anh Liên, nếu cậu ấy mời cậu gia nhập hội Anh Liên thì sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Tổ chức đoàn hội sinh viên đều là rèn luyện thêm ngoài việc học tập, nhưng trước đây rèn luyện xã hội của tôi đã đủ nhiều rồi, căn bản không cần thêm. Thậm chí cái gọi là hỗ trợ tài nguyên, ở tầng cao nào đó, có lẽ bọn họ quả thực có thể có tác dụng. Nhưng rốt cuộc bọn họ chỉ là mượn sức mạnh từ cha chú nhiều hơn, đánh chiết khấu. Bọn họ cố nhiên có năng lực của mình, nhưng mất đi chiếu cố của cha chú, chưa chắc bọn họ lợi hại như tự bản thân họ cảm thấy.
Hà Thiên Phong xen vào nói:
- Haha, giống như Trương Khôn, một khi cha hắn không làm được gì nữa rồi, hắn giống như con cọp mất vuốt, trở thành một con mèo vô hại.
Tần Dương cười haha, gật gật đầu nói:
- Không khác mấy. Tôi đến đại học Trung Hải chỉ mà muốn yên tĩnh học chút kiến thức, sống cuộc sống mình muốn. Mà tương lai của tôi cũng không nằm trong phạm vi bọn họ có thể hoạch định, nên tôi hoàn toàn không cần phải dây dưa với bọn họ…