Chương 204: Sương mù dày đặc
Tần Dương đi vào quán bar Mộng Điệp, mắt theo thói quen nhìn lướt qua bàn số 35, ánh mắt hơi dừng một chút.
Gần đây không biết vì sao Tần Dương đã rất lâu không thấy Trang Mộng Điệp nữa, nhưng hôm nay lại thấy cô.
Hiển nhiên Trang Mộng Điệp cũng đang đợi Tần Dương, Tần Dương mới bước vào, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Tần Dương mỉm cười gật đầu, Trang Mộng Điệp giơ giơ ly rượu trong tay, xem như chào hỏi.
Sắp đến chín giờ, Tần Dương cũng không qua đó mà trực tiếp đi vào cánh gà thay quần áo.
Thay quần áo xong đi ra liền gặp phải Giang Ly, Tần Dương cười chào hỏi:
- Chị Ly.
Giang Ly cười nói:
- Đến rồi à.
Tần Dương dạ một tiếng, thuận miệng hỏi:
- Vết thương ở chân chị Toa thế nào rồi?
- Không đáng ngại, có điều tạm thời vẫn còn ở nhà tịnh dưỡng, vết rách dài như vậy, sau khi kết sẹo rồi còn phải loại bỏ sẹo gì đó, nếu không rất khó coi…
Tần Dương cười nói:
- Người không sao là được.
Lòng Giang Ly vẫn còn sợ hãi nói:
- Lúc ấy tôi ở dưới sân khấu nhìn thấy xém chút nữa sợ chết rồi, cũng may không sao, may mắn có cậu cứu nguy, nếu không lúc đó thật xấu hổ.
Tần Dương cười nói:
- Đã qua nhiều ngày rồi, chị Lỵ đừng nói nữa.
Giang Ly cười híp mắt nhìn Tần Dương bình tĩnhL
- Hôm đó em nổi tiếng rồi, cực hot luôn, chị không hiểu vì sao em không muốn bại lộ thân phận...
Tần Dương cười hì hì nói:
- Vì em muốn cứ yên lặng như vậy biểu diễn ở quán bar Mộng Điệp.
- Em có, nếu nổi tiếng rồi lại đến đây đánh đàn, vậy kinh doanh của quán này chẳng phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao?
Tần Dương thuận miệng cười giỡn nói:
- Vậy đến lúc đó em đánh đàn phải lên giá rồi.
Giang Ly che miệng cười nói:
- Nếu em thật sự nổi tiếng rồi, làm gì cần đến quán bar biểu diễn, tùy ý đánh đàn chỗ nào cũng có thể kiếm được nhiều tiền.
Tần Dương xem đồng hồ:
- Đến giờ rồi, em đi làm việc trước đây.
Giang Ly ly ừ một tiếng:
- Đi đi!
Tần Dương đi lên sân khấu nhỏ, ưu nhã ngồi xuống, ưu nhã bắt đầu biểu diễn. Như thường lệ, sau khi đàn một lúc, Tiền Tiểu Quyên mỉm cười đem một ly thức uống đến.
Không phải mojito, cũng không phải Pina Colada mà là một ly nước chanh đơn thuần.
- Số 35, khách hàng mỹ nữ của cậu đã online rồi kìa.
Tần Dương cười cười, trước đây mình từng nói với Trang Mộng Điệp, khi đánh bàn thật ra không thích uống rượu, cũng không thích thức uống có cồn, một ly nước chanh là được. Nhưng lúc đó Trang Mộng Điệp lại không nghe hắn, đổi mojito thành Pina Colada, không ngờ hôm nay đổi thành nước chanh mình muốn uống.
Tần Dương an tâm đánh đàn, rất nhanh đến mười một giờ, Tần Dương ưu nhã khom người, kết thúc màn biểu diễn hôm nay.
Hắn trở lại phòng thay quần áo, đổi lại quần áo của mình. Lúc đi ra thấy Trang Mộng Điệp vẫn đang ngồi trên ghế, liền lững thững đi tới.
Tần Dương ngồi xuống trước mặt Trang Mộng Điệp, cười nói:
- Hôm nay sao rảnh rỗi đến đây?
Tay Trang Mộng Điệp chống cằm, chai rượu trước mặt đã uống hết một nửa, trong mắt có hai phần mờ mịt, cười khổ nói:
- Gần đây xảy ra một số chuyện, cứ luôn bận bịu không có thời gian đến đây, gần đây cậu vẫn khỏe chứ?
Tần Dương cười nói:
- Tôi rất khỏe.
Bỗng nhiên Trang Mộng Điệp cười nói:
- Đúng rồi, cậu chỉ là một sinh viên, làm gì có chuyện gì u sầu.
Ánh mắt Tần Dương lướt qua chai rượu trước mặt cô, nhẹ giọng nói:
- Tâm trạng không tốt sao, uống nhiều như vậy.
Trang Mộng Điệp ừ một tiếng, gương mặt xinh đẹp hơi ngửa lên, nhẹ giọng nói:
- Trong lòng mệt mỏi.
Tần Dương ân cần nói:
- Thời gian cũng không còn sớm, nếu cảm thấy mệt thì quay về ngủ sớm một chút. Ngủ một giấc cho đã, ngày mai tỉnh dậy có lẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.
Trang Mộng Điệp nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt sáng rực:
- Cậu đang quan tâm tôi sao?
Tần Dương cười nói:
- Phải, chúng ta không phải bạn bè sao, quan tâm lẫn nhau rất bình thường mà.
Trang Mộng Điệp cắn môi một cái, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Tần Dương:
- Có thể đi dạo bờ sông với tôi không?
Tần Dương sửng sốt một chút, cười khổ nói:
- Tôi cảm thấy bây giờ cô cần một giấc ngủ an ổn hơn.
- Vô ích.
Trang Mộng Điệp khẽ gật đầu một cái:
- Tôi là mệt trong lòng, không phải mệt thân thể, cơ thể mệt có thể bình phục bằng việc ngủ, nhưng mệt lòng không được. Sau khi anh Minh đi rồi, ngay cả tìm một người bày tỏ tôi cũng không có…
Tần Dương nghe Trang Mộng Điệp nói như vậy, biểu cảm trên mặt tịch mịch, trong lòng không khỏi mềm nhũn, cười nói:
- Được, đi thôi.
Ánh mắt Trang Mộng Điệp sáng lên:
- Cậu thật sự đồng ý đi dạo bờ sông với tôi sao?
Tần Dương nghiêm mặt nói:
- Ừ, tôi chuẩn bị đem cô đi bán.
Trang Mộng Điệp thản nhiên cười một tiếng:
- Vậy cậu nhất định phải tìm cho tôi một người tốt, bán được giá cao.
Trang Mộng Điệp đứng lên, khoác túi nhỏ của mình theo Tần Dương đi ra ngoài. Tần Dương cười cười nói:
- Chỗ cô ở cũng không xa chỗ tôi, tôi lái xe, cô không cần lái xe đâu, chút nữa tôi đưa cô về.
Trang Mộng Điệp hơi sửng sờ:
- Cậu lái xe?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Cô chờ tôi một chút.
Rất nhanh, Tần Dương lái chiếc Buick dừng trước mặt Trang Mộng Điệp. Trang Mộng Điệp tò mò nhìn chiếc xe, sau đó ngồi lên ghế phụ.
- Xe của ai vậy?
Tần Dương cười cười:
- Của tôi.
Trang Mộng Điệp ngạc nhiên, cô gặp mặt Tần Dương rất nhiều lần, nhưng trong lòng cô, Tần Dương chỉ là một sinh viên vừa học vừa làm, nhưng bỗng nhiên lái một chiếc xe ba chục vạn, còn nói là của hắn, điều này khiến cô rất hoảng hốt.
Tần Dương đương nhiên thấy sự kinh ngạc và hoảng hốt trong mắt Trang Mộng Điệp, nhưng hắn cũng không giải thích thêm, chỉ nói:
- Tôi đánh đàn ở đây, vì luyện tập kĩ năng đàn, nâng cao kinh nghiệm biểu diễn nhiều hơn, không chỉ đơn thuần để kiếm tiền.
Trang Mộng Điệp nghe xong, nhất thời hiểu ra, nụ cười trên mặt lập tức nhiều thêm hai phần:
- Tôi đúng là xem thường cậu rồi. Cậu là con nhà giàu thâm tàng bất lộ nha.
Tần Dương cười cười nói:
- Cô đúng là nhìn lầm rồi, tôi không phải con nhà giàu gì đó.
Trang Mộng Điệp cười híp mắt nói:
- Cậu không phải con nhà giàu, vậy chiếc xe này là thế nào? Cậu đừng nói với tôi là người ta tặng cậu đấy.
Tần Dương cười hì hì nói:
- Đúng vậy, không chỉ có người tặng tôi xe, còn có người tặng tôi nhà nữa.
Trang Mộng Điệp nhìn Tần Dương đang cười híp mắt, đột nhiên cảm thấy mình có chút không nhìn thấu thanh niên trước mặt.
Đầu tiên cô chỉ là cảm thấy Tần Dương trầm ổn hơn so với người bình thường. Sau đó chuyện cô uống sau, cô cảm thấy Tần Dương rất có bản lĩnh, vô cùng giỏi võ. Ngoài những thứ này ra hình như cũng chỉ là một sinh viên bình thường, một sinh viên năm nhất đại học vô cùng giỏi võ tuổi trẻ tài cao. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mình sai rồi.
Thanh niên trước mặt, trên người giống như bao phủ từng tầng sương mù dày đặc. Vạch một tầng ra, khi bạn tưởng rằng đã nhìn thấu hắn, hắn lại hiện ra một tầng trước đó bạn hoàn toàn không nhìn thấy.
- Tặng cậu nhà, vậy bây giờ cậu không còn ở trường học nữa sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Tôi ở trong một tiểu khu đối diện trường, tôi thích sống một mình hơn.
- Ở một mình?
Sóng mắt Trang Mộng Điệp lưu chuyển:
- Là cậu có quá nhiều bí mật, không muốn để người khác nhìn thấy sao?