Chí Tôn Đặc Công

Chương 207: Đưa tôi đi!

Chương 207: Đưa tôi đi!


Ánh mắt Tần Dương đột nhiên mở to!
Con bà nó!
Nhảy sông rồi!
Người phụ nữ này điên rồi sao?
Trong chớp mắt, Trang Mộng Điệp đã trực tiếp rơi xuống giữa sông, cả người phút chốc chìm sâu xuống sông.
Lúc này Tần Dương đã không còn thời gian để mắng người và cảm thán, hắn vừa thăm dò vừa cởi giày ra, sau đó chạy hai bước về phía trước, vọt một phát trực tiếp nhảy xuống sông.
Ánh đèn mờ tối, nước sông đục ngầu, dòng nước ngầm mãnh liệt, trong chớp mắt Trang Mộng Điệp đã bị cuốn trôi khỏi vị trí rơi xuống.
Tần Dương dựng lỗ tai lên, ngưng thần lắng nghe, âm thanh xung quanh lập tức trở nên rõ ràng.
- Rào!
Có âm thanh vẩy nước truyền đến lỗ tai Tần Dương, ánh mắt Tần Dương chớp động, thân hình đã như một con cá trực tiếp lặn vào nước, theo dòng nước chảy bên dưới tăng tốc bơi đi.
Trang Mộng Điệp ở dưới nước đương nhiên sẽ không nhúc nhích, cô cố gắng đạp nước, vọt ra khỏi mặt nước. Còn Tần Dương sớm đã xác định vị trí của cô, nhanh chóng bơi đến, trước khi cô lại bị dòng nước mãnh liệt cuốn đi nữa, một tay bắt lấy tay cô.
Trang Mộng Điệp chắc cũng sặc hai ngụm nước, sắc mặt dưới ánh trăng ảm đạm trắng bệch như tờ giấy, theo bản năng sinh tồn cô trở tay ôm lấy Tần Dương.
Tần Dương cũng không kinh hoảng, thuận theo dòng nước trôi đi một đoạn ngắn, sau đó nước sông hơi chậm lại, Tần Dương mới cố gắng vẫy nước, sau đó mới leo lên một bãi đá cuội.
Trang Mộng Điệp vốn là phụ nữ sức lực rất yếu, đã uống không ít rượu lại bị dày vò dưới sông như vậy, sớm đã không còn sức lực, mềm nhũn tựa vào người Tần Dương. Tần Dương đỡ Trang Mộng Điệp đi ra khỏi sông, sau đó đặt mông ngồi xuống bãi đá cuội.
Tần Dương thở hổn hển hai cái, quay đầu nhìn Trang Mộng Điệp cả người ướt sũng, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, cả giận nói:
- Trang Mộng Điệp, cô điên rồi sao, nhảy sông? Làm gì vậy chứ, nếu không phải tôi bơi giỏi, phản ứng nhanh, cô sớm đã không biết bị cuốn đi đâu rồi, cô muốn chết sao?
Trang Mộng Điệp bị Tần Dương khiển trách, nhưng trên mặt cũng không chút sợ hãi nào, ngược lại đôi mắt sáng lên khác thường, trong ánh mắt nóng bỏng kì lạ.
Tần Dương nhìn bộ dạng này của Trang Mộng Điệp có chút kỳ quái, nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi giận, đang định tiếp tục nói gì đó, bỗng nhiên Trang Mộng Điệp giơ hai tay ra, ôm cổ Tần Dương, sau đó trực tiếp tiến tới.
Đôi môi mềm mại trực tiếp dán sát vào miệng Tần Dương, nụ hôn của cô nhiệt tình mà kịch liệt, tay cô ôm rất chặt, cả người dính chặt vào Tần Dương, thậm chí Tần Dương cũng có thể cảm nhận rõ thân người nóng như lửa của cô, còn có cặp ngực mềm mại phía trước.
Tần Dương sửng sốt, cảm nhận đôi môi lạnh buốt của cô, theo bản năng ngả người ra sau. Nhưng Trang Mộng Điệp lại không chịu buông bỏ, tiếp tục bò tới, tiếp tục hôn Tần Dương.
Tần Dương cũng là một người đàn ông bình thường, hơn nữa vẫn còn trẻ, hương thơm mềm mại trong ngực, nếu nói hắn không chút phản ứng nào mới là lạ. Nhưng khi Trang Mộng Điệp kéo tay Tần Dương đặt trên bầu ngực mềm mại của mình, tay Tần Dương đột nhiên giống như bị điện giựt rụt trở lại, người cũng lập tức tỉnh táo mấy phần.
Hắn quay đầu, hít thật sâu một cái, đè nén dòng máu đang dâng trào và ngọn lửa đang bốc lên trên người mình, trầm giọng nói:
- Trang tiểu thư, cô uống say rồi!
Trang Mộng Điệp không tiếp tục hôn Tần Dương, nhưng cũng không buông đôi tay đang ôm Tần Dương ra, khẽ cắn môi, gương mặt vốn trắng bệch lúc này lại tràn đầy đỏ ửng, trở nên kiều diễm dị thường, giống như đóa hoa nở rộ trong đêm tối, tràn đầy cám dỗ.
- Đưa tôi đi, đi đâu cũng được!
Tần Dương hít một hơi thật sâu, ổn định tâm thần một chút, vỗ nhè nhẹ lưng của cô:
- Hôm nay cô uống say rồi, bây giờ tôi đưa cô về nhà.
Trang Mộng Điệp cắn môi:
- Tôi không muốn về nhà.
Tần Dương nhíu mày, nhìn chằm chằm Trang Mộng Điệp.
Trang Mộng Điệp bị ánh mắt Tần Dương trừng đến có chút không tự nhiên, nhưng cô vẫn ngoan cố nói:
- Đi chỗ nào cũng được, tôi không muốn một mình, tôi không muốn về nhà!
Tần Dương nhìn cơ thể hai người ướt dầm dề thở dài:
- Vậy cô đến nhà tôi tạm một đêm đi.
Trang Mộng Điệp khẽ ừ một tiếng, không nói thêm nữa.
Giày cao gót của Trang Mộng Điệp sớm không biết ném đi nơi nào, Tần Dương cúi người:
- Chỗ này không dễ đi, tôi cõng cô vậy.
Trang Mộng Điệp ngoan ngoãn nằm trên lưng Tần Dương, hai tay ôm cổ Tần Dương, sau đó dán mặt vào vai hắn, một bộ dạng khôn khéo nhu thuận.
Người phụ này…haiz!
Trong lòng Tần Dương thở dài, hắn biết Trang Mộng Điệp chắc là chịu rất nhiều áp lực, hôm nay mượn cớ uống rượu giải sầu trong quán bar, cộng thêm sau đó hóng gió bên bờ sông càng say thêm, lại bị chuyện mấy người đàn ông quấy rầy kích thích, phỏng đoán mới làm ra chuyện kích động nhảy sông như vậy.
Mặc dù Tần Dương không biết rõ cô nhảy sông để muốn chứng minh điều gì, nhưng việc này đã qua rồi, Tần Dương cũng không muốn trách cứ cô thêm nữa.
Tình hình bây giờ, mình làm chuyện gì với Trang Mộng Điệp cô đều đồng ý, dù sao cô cũng chủ động bày tỏ thái độ rồi, chỉ là tuy Tần Dương trước giờ không tự nhận mình là người tốt gì, nhưng thừa dịp người ta gặp nguy hiểm như này, hắn vẫn là không muốn làm.
Tần Dương cõng Trang Mộng Điệp đi về phía bờ, sau đó quay về chỗ trước đó cô nhảy sông tìm lại giày của mình, tìm lại cái túi Trang Mộng Điệp để trên tảng đá, sau đó cả người ướt sũng đi đến xe.
Thời tiết tháng mười một đã khá lạnh, y phục ẩm ướt dính trên người, còn có gió sông thổi, vô cùng lạnh lẽo.
Tần Dương cõng Trang Mộng Điệp trở lại chỗ đậu xe, nhìn thấy cả người cô còn đang nhỏ nước, mở cửa xe, tìm một chiếc khăn lông trong cốp xe.
- Tôi qua bên đó…Cô cởi áo khoác ra đi, lau người một chút. Tôi mở lò sưởi, quần áo ướt sũng dính trên người dễ bị cảm lạnh. Yên tâm, có xe che chắn tôi không nhìn đâu.
Trang Mộng Điệp nhận lấy khăn lông, đặt trên ghế sau, sau đó hai tay trực tiếp cởi áo khoác ra rồi bắt đầu cởi quần áo bên trong, căn bản không tránh kỵ Tần Dương.
Tần Dương nhìn thấy da thịt trắng như tuyết trực tiếp hiện ra trước mặt hắn, lúng túng xoay người lại, đi qua một phía khác, trong miệng thấp giọng nói:
- Thu dọn xong rồi, cô ngồi ghế sau đi.
Trang Mộng Điệp nhìn bóng lưng Tần Dương, gương mặt bỗng nhiên hơi ửng đỏ, giữa mi mắt có mấy phần sáng rỡ không che giấu được.
Tần Dương đi đến một bên, kiểm tra trên người mình, ví tiền ướt sũng, điện thoại ướt sũng, nhấn nhấn đã tắt máy.
Tần Dương thở dài, bản thân đúng là trêu ai ghẹo ai rồi.
Tần Dương cởi quần ra, vắt khô hết nước, suy nghĩ một chút, trực tiếp nhét vào chỗ ghế phụ, cũng không mặc lại. Quần áo ướt sũng thế này mặc lên người, thật sự rất khó chịu.
Trang Mộng Điệp rất nhanh đã lau khô người, ngồi ở ghế sau, sau chỗ ghế phụ. Tần Dương ngồi lên xe, trong xe đã mở lò sưởi, nhiệt độ ấm áp khiến cơ thể lạnh như băng của Tần Dương nhất thời dễ chịu hơn không ít.
Tần Dương biết Trang Mộng Điệp sau lưng lúc này chắc chỉ mặc đồ lót, cũng không quay lại nhìn, sau khi lên tiếng chào hỏi, nổ máy xe đi về nhà.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất