Chương 267: Hận ý cháy bỏng
Vũ Văn Đào nằm trên giường bệnh suy nghĩ sự việc, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại đã thấy cha mình mặt âm trầm đi vào.
Trong lòng Vũ Văn Đào thấp thỏm, trong lòng xuất hiện cảm giác không hay.
Chẳng lẽ cha ra mặt cũng không giải quyết được?
- Cha!
Vũ Văn Hải ngồi xuống trước mặt Vũ Văn Đào, trầm giọng ừ một tiếng:
- Chuẩn bị xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng đi.
Trong lòng Vũ Văn Đào có chút kinh ngạc nhưng không phản bác, ngoan ngoãn đáp ứng.
- Vâng!
Vũ Văn Hải nhìn con trai trước mặt, răng theo bản năng cắn chặt mấy phần, sau đó buông lỏng:
- Sau này không cần đi học nữa, đợi chân con khỏi rồi đến công ty cha làm việc đi. Con phải học hỏi nhiều thứ lắm.
Vũ Văn Đào khiếp sợ trợn to hai mắt, trong ánh mắt toát ra thần sắc khó tin.
Không cho mình đi học, vậy chính là không thể xóa bỏ phán quyết đuổi học?
Cho mình đến công ty làm là cái quỷ gì, không phải đã định sẵn sau này để mình làm chính trị sao, ngay cả lộ trình cũng đã hoạch định xong mà?
Tại sao có thể như vậy?
- Cha, không lẽ phía trường học không giải quyết được?
Sắc mặt Vũ Văn Hải phức tạp, trong lòng hắn trước giờ không phải luôn nổi giận, nhưng bây giờ trong lòng hắn chỉ có cảm giác bị thất bại mãnh liệt, ngay cả tâm tư quát mắng con trai cũng không có.
Trước đó Vũ Văn Hải đã điều tra lai lịch Tần Dương, không phát hiện điểm nào khiến người ta sợ hãi, nhưng hiện thực lại hung hãn tát hắn một bạt tai nặng nề.
Cái bạt tai này không chỉ khiến mặt Vũ Văn Đào sưng vù, mà còn làm sưng mặt Vũ Văn Hải, thậm chí là mặt Vũ Văn Thái.
Không có chút năng lực phản kháng!
Hai lão già Yến gia, Lôi gia cùng lên tiếng, dù là bảo vệ được Vũ Văn Đào sau trận sóng gió thì cũng chỉ có thể ảm đạm bất lực khuất phục.
Không khuất phục còn có thể làm gì?
Chơi tới cùng?
Đối phó một mình Yến gia đã không có phần thắng, lại cộng thêm một Lôi gia, vậy căn bản chính là tự tìm cái chết!
Huống hồ từ lúc phía Hồ Minh để lộ ra tin tức loáng thoáng, ban đầu xuất thân của Tần Dương hình như là người phụ trách của Long Tổ trong Trung Hải.
Hiện tại người lộ diện đã nhiều như vậy, còn những người chưa lộ diện thì sao?
Vì một mình Vũ Văn Đào mà khai chiến với nhiều người như vậy?
Không có phần thắng, hơn nữa không đáng!
Ánh mắt Vũ Văn Hải rơi vào gương mặt vô cùng hốt hoảng của con trai, lại nghĩ đến gương mặt tràn đầy mỉa mai của Tần Dương khi đối phó mình, ánh mắt bình tĩnh mang theo sắc bén kia, khí thế tĩnh như núi kia, trong lòng đột nhiên có chút mất hết ý chí.
- Nhân mạch và bối cảnh của Tần Dương vượt qua tưởng tượng của con, việc này chấm dứt ở đây thôi.
Trong lòng Vũ Văn Đào lạnh như băng, hắn ôm một phần vạn hi vọng hỏi:
- Ông nội thì sao?
Trong ánh mắt Vũ Văn Hải nhìn Vũ Văn Đào có chút đồng tình:
- Lời vừa rồi chính là ông nội con nói.
Trái tim Vũ Văn Đào lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng, ngay cả ông nội cũng kinh sợ?
Ý này chính là nhân mạch và bối cảnh của Tần Dương, cả Vũ Văn gia cũng không chọc nổi?
Vũ Văn Hải nhìn sắc mặt Vũ Văn Đào đang biến đổi, thở dài nói:
- Vết nhơ này rửa không sạch, con cũng đừng nghĩ nhiều đến con đường chính trị nữa. Cũng may con rất có tài kinh doanh, theo cha luyện tập thêm mấy năm nữa là con có thể một mình phụ trách rồi. Đến lúc đó cha sẽ giao công ty lại cho con, cha cũng có thể nghỉ hưu trước thời hạn.
Thần thái Vũ Văn Đào thẫn thờ, trong lòng lạnh như băng, mình đây là thua hoàn toàn triệt để sao? Không có chút năng lực xoay mình nào sao?
Trước đó mình còn đang suy nghĩ quay lại trường học dùng hành động đánh mặt Tần Dương thế nào, bây giờ nghĩ lại, ý tưởng của mình thật là ấu con mẹ nó trĩ, nực cười mà.
Vũ Văn Hải thấy con trai như vậy cũng đoán được trong lòng con trai lạnh như băng, thở dài không nói gì nữa.
Hắn không hề phê bình việc Vũ Văn Đào làm trước đó. Thương trường, quan trường, chỗ nào không có chiêu trò hiểm ác chứ, âm mưu quỷ kế nhiều vô số kể, đơn giản chính là thắng làm vua thua làm giặc mà thôi, không có gì phải oán trách.
Ban đầu hắn đưa Vũ Văn Đào vào đại học Trung Hải vốn không phải hi vọng nó vào đời sớm, mang tính cách lang sói sớm hay sao?
Biểu hiện trước giờ của Vũ Văn Đào luôn rất tốt, cho dù trong thường hay trên thương trường, biểu hiện của hắn đều rất tốt, vô cùng ưu tú. Biểu hiện của hắn đã đạt được sự coi trọng hết mực của trưởng bối trong nhà. Mọi người nhìn hắn tựa như nhìn một ngôi sao mới đang từ từ dâng lên.
Nhưng lần này hắn chọn sai đối thủ rồi.
Giao đấu hai hiệp ngắn ngủi, Vũ Văn Đào thất bại thảm hại, cả người trọng thương!
Đối mặt với thất bại, Vũ Văn Đào không biểu hiện ưu tú như hắn trước giờ, ngược lại giống như một bãi cát không thể đỡ nổi được nữa.
Xem ra mọi người vẫn là đánh giá hắn quá cao. Có điều cũng tốt, gặp phải thất bại khi còn trẻ, hiểu được thất bại, so với sau này mới gặp phải thất bại không đứng lên được vẫn tốt hơn. Huống hồ công ty tập đoàn to lớn của mình cũng cần người thừa kế.
Trong lòng Vũ Văn Hải suy nghĩ sự tình, vỗ vỗ vai Vũ Văn Đào:
- Không sao, đã qua rồi, hãy nhìn về phía trước. Đi thôi, về nhà!
Từ bệnh viện thẳng đến nhà, Vũ Văn Đào im lặng không nói gì.
Trở về đến nhà, Vũ Văn Thái đang ngồi trên ghế sofa đeo kính lão xem tin tức, nhìn thấy bọn họ bước vào, Vũ Văn Thái nghiêng đầu.
Ánh mắt Vũ Văn Đào tựa như hồi phục chút sức sống, ngồi trên xe lăn cúi đầu xuống, cung kính kêu lên:
- Ông nội.
Ánh mắt Vũ Văn Thái quét qua hai cái chân bọc thành bánh chưng kia của hắn, thần sắc bình thản ừ một tiếng:
- Về rồi à, dưỡng thương cho tốt đi, lành rồi thì giúp đỡ cha con cho đàng hoàng.
Sau khi Vũ Văn Thái nói xong câu này liền nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào ti vi, không nhìn hắn nữa.
Mấy phần khao khát vừa dâng lên trong mắt Vũ Văn Đào lập tức mờ dần, trái tim cũng trực tiếp rơi vào dưới đáy đại dương, nơi mà hiu quạnh không ánh sáng một màu đen tối.
Vũ Văn Đào bị đẩy về phòng mình, hắn được đặt lên giường, Vũ Văn Hải vỗ vỗ vai hắn rời khỏi phòng.
Trong phòng rất yên tĩnh, Vũ Văn Đào tựa vào đầu giường, nghĩ đến ánh mắt thất vọng của cha, nghĩ đến ánh mắt gần như lạnh nhạt của ông nội mà bình thường thương mình chiều mình nhất, một nỗi uất ức tràn ngập trong phổi hắn, dường như muốn mở tung lồng ngực.
Tần Dương!
Khi trong lòng Vũ Văn Đào thoáng qua hình bóng thanh niên hại mình chật vật đến vậy, phá hủy tiền đồ của mình lần nữa, nỗi uất ức dồn ứ trong lồng ngực kia đột nhiên biến thành lửa giận đầy trời, hừng hực cháy.
Ánh mắt hắn trở nên vô cùng tàn bạo, gương mặt hắn vặn vẹo, trông như ác quỷ.
Hắn nắm chặt tay, dùng sức đến móng tay cũng đâm sâu vào thịt, nhưng hắn lại không chút cảm giác.
Tao phải giết chết nó!
Tao muốn nó chết!
Chết!
Trong lòng Vũ Văn Đào đột nhiên nhớ lại những lời nói của anh họ Vũ Văn Phong khi đến thăm mình, trong mắt đột nhiên sáng lên.
Vũ Văn Đào buông hai tay ra, đặt lên trước mặt, nhìn vết máu do móng tay mình tạo ra, mặt mũi vặn vẹo dần dần khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt căm ghét từ từ nguội xuống, trở nên vô cùng lạnh lùng.
Mấy phút sau, Vũ Văn Đào cầm di động bên cạnh lên, nhút nút gọi anh họ Vũ Văn Phong, giọng tĩnh táo mà ung dung:
- Anh, anh có rảnh đến chỗ em một chuyến không, em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.