Chương 99: Thằng nhóc kia đứng lại đó!
Tần Dương cầm theo cái túi nhựa mua bằng ba đồng bước nhanh về phía Thu Tư, sau đó đứng ở trước mặt Thu Tư.
Trong đám người có không ít người đều chú ý tới một màn này, lập tức chuyển tầm mắt sang đây.
Thu Tư là nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật nên tất nhiên sẽ làm cho người ta chú ý, mà Tần Dương ăn mặc khác biệt, là người duy nhất ở đây không mặc lễ phục, cộng thêm cái túi nhựa ba đồng kia rất thu hút ánh mắt người ta.
Kiều Vi đứng phía xa nhìn, Văn Vũ Nghiên đứng xa xa nhìn, cha con Trương Khôn cũng đứng ở xa nhìn, người đàn ông trước đó đứng cạnh Thu Tư cũng quay đầu nhìn.
Cũng bởi vì những người này quay đầu mới khiến cho nhiều người chú ý, bọn hắn cũng đưa ánh mắt chuyển đến trên người Tần Dương với đủ loại ánh mắt khác nhau.
Nghi hoặc, hiếu kì, kinh ngạc, khinh bỉ...
Trong lúc vô tình Tần Dương đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Tần Dương tất nhiên cảm giác được nhưng hắn cũng không quan tâm, hắn thoải mái đứng ở trước mặt Thu Tư.
Thu Tư dừng bước nhìn thanh niên tuấn tú đứng ở trước mặt mình, trong ánh mắt có hai phần hiếu kì.
Bà xác định mình không quen biết Tần Dương, hắn là con cái của vị khách nào sao?
- Chào Thu phu nhân.
Thu Tư mỉm cười, nhã nhặn cười nói:
- Chào cậu, tìm tôi có chuyện gì không?
Tần Dương mở ra túi nhựa, tay trái từ bên trong lấy ra hộp gỗ đàn, biểu tình bình tĩnh đưa tới trước mặt Thu Tư:
- Hôm nay là sinh nhật của Thu phu nhân nên sư phụ của tôi bảo tôi giao tận tay cái này cho bà, đồng thời nói chúc bà sinh nhật vui vẻ!
Câu cuối cùng tuy rằng Mạc Vũ không nói, nhưng Tần Dương nghĩ hôm nay là sinh nhật của Thu Tư, mình hỗ trợ nói một câu sinh nhật vui vẻ chắc không quá phận đâu nhỉ, huống chi lấy hiểu biết của Tần Dương đối với Mạc Vũ thì ông là một người hướng nội, cũng không am hiểu biểu đạt tình cảm của mình...
Thu Tư nhìn hộp gỗ đàn trong tay Tần Dương, ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh đột nhiên run rẩy một chút. Bà nhìn chằm chằm cái hộp kia, đôi mắt không hề chớp một cái, cứ như chỉ cần chớp mắt thôi là cái hộp kia sẽ bay đi.
Thu Tư không có vội vã đưa tay ra, Tần Dương cũng không rút tay về, tay cứ để yên.
Tần Dương không nhúc nhích.
Thu Tư cũng không nhúc nhích.
Hình ảnh hệt như dừng lại.
Đám người chung quanh thấy cảnh này, trên mặt đều lộ ra biểu tình kinh ngạc nghi hoặc.
Năm sáu giây sau, Thu Tư tựa như lấy lại tinh thần, bà miễn cưỡng cười cười, sau đó đưa tay nhận lấy hộp gỗ đàn.
Lúc nhận hộp gỗ đàn, ánh mắt Thu Tư lướt qua cái đồng hồ kiểu cũ trên cổ tay Tần Dương không di chuyển.
Thu Tư không có gấp mở ra hộp gỗ đàn mà là quay đầu nhìn Tần Dương, trong ánh mắt có mấy phần mong mỏi:
- Tôi có thể xem cái đồng hồ này không?
Tần Dương do dự một chút, hắn không biết cái đồng hồ này có ý nghĩa gì, nhưng từ thái độ sư phụ trân trọng và bảo vệ nó thì hơn phân nửa là có quan hệ với Thu Tư.
- Tôi chỉ nhìn xem mà thôi, có được không?
Thu Tư thấy Tần Dương nhất thời không đồng ý, tựa như có chút sốt ruột bèn lên tiếng lần nữa, trong giọng nói có thể nghe ra sự khẩn cầu, ánh mắt cũng hơi thấp thỏm.
Tần Dương thấy Thu Tư như vậy, khẽ cắn môi, tháo đồng hồ trên tay trái ra đưa cho Thu Tư.
Thu Tư cầm đồng hồ, trước tiên cẩn thận nhìn mặt đồng hồ, sau đó xoay đồng hồ lại, nhìn mấy chữ được khắc lên đó, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Thu Tư cố gắng nháy mắt mấy cái, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Thu Tư ngẩng đầu, nhìn Tần Dương, trong ánh mắt có mấy phần phức tạp:
- Đứa nhỏ, con tên là gì?
Tần Dương im lặng. Rrước đó sư phụ dặn hắn giao đồ vật cho Thu Tư thì có thể rời đi, bây giờ Thu Tư hỏi thăm mình có nên trả lời hay không?
Do dự một chút, Tần Dương vẫn quyết định trả lời, dù sao tư liệu của mình cũng không tính là bí mật gì, người có tâm tra một chút là có thể biết.
- Tần Dương.
Thu Tư nhẹ giọng hỏi:
- Cái đồng hồ này là ai đưa cho con?
- Sư phụ tôi.
Thu Tư thở ra một hơi thật dài, ánh mắt trong nháy mắt dao động kịch liệt, thanh âm của bà cũng hơi hơi run rẩy, hiển nhiên giờ phút bà đang đè nén cảm xúc của mình, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Sư phụ của con... Có phải tên là... Mạc Vũ không?
Tần Dương nhìn Thu Tư mang ánh mắt thấp thỏm mà mong đợi, nhẹ gật đầu.
Đôi mắt Thu Tư cụp xuống, ánh mắt tựa như nhìn chằm chằm hộp gỗ đàn trên tay, nhưng Tần Dương lại nhạy cảm phát hiện ngón tay nắm chặt hộp gỗ đàn đột nhiên trắng bệch.
Một hồi lâu, Thu Tư mới ngẩng đầu, ánh mắt có hai phần phức tạp nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Con... Biết ta?
Tần Dương lần nữa gật đầu, nghĩ nghĩ lại bổ sung:
- Chỉ là biết chút chứ không biết được nhiều.
Thu Tư hơi nhếch khóe môi, tựa như là tự giễu:
- Ông ấy chắc hận ta lắm nhỉ?
Tần Dương nghĩ nghĩ, lắc đầu:
- Ông ấy không hận bà, chưa bao giờ hận.
Thu Tư sửng sốt, sau một lúc lâu mới cười khổ lắc đầu:
- Đúng vậy, ông ấy chính là người như vậy, sao có thể trách ta đây?
Tần Dương nhìn Thu Tư, không nói gì, chỉ là đưa tay lấy lại đồng hồ từ trong tay Thu Tư, sau đó cẩn thận đeo lên.
Thu Tư cũng không nói chuyện, cũng chỉ nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt phức tạp.
Tần Dương trong lúc nhất thời cũng không biết lại nói gì, nhẹ nhàng cúi người chào rồi quay người đi.
- Tần Dương!
Tần Dương dừng bước, xoay người nhìn Thu Tư, mím môi.
- Hiện tại ông ấy... Có khỏe không?
Có được khỏe hay không?
Thế nào là khỏe? Thế nào là không khỏe?
Tần Dương chần chờ mấy giây, trầm giọng nói:
- Sức khỏe của ông ấy cũng không tệ lắm.
Thu Tư cắn môi một cái, run giọng hỏi:
- Những năm này... đã kết hôn chưa?
Tần Dương lắc đầu:
- Ông ấy vẫn luôn một mình.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương nhịn không được lại nói thêm một câu:
- Trong lòng của ông vẫn luôn chỉ có một người, từ trước đến nay chưa bao giờ buông bỏ được.
Lần này cả người Thu Tư đều run rẩy, hốc mắt càng thêm đỏ, cứ như nước mắt sẽ rơi bất cứ lúc nào. Cách đó không xa, người đàn ông một mực chú ý tình huống bên này nhíu mày, sải bước đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai bà.
- Tiểu Tư...
Ánh mắt Tần Dương đảo qua người đàn ông kia, mà ông ta cũng đang nhìn Tần Dương, ánh mắt hai người chạm vào nhau toát ra ngọn lửa vô hình.
Trên mặt người đàn ông giờ phút này đã không còn nụ cười thân thiện lúc trước, toàn thân trên dưới tràn ngập khí tức mạnh mẽ, ánh mắt cũng trở nên vô cùng sắc bén, gương mặt mập mạp tràn đầy uy nghiêm như là sư tử đực bảo hộ lãnh địa, mắt lom lom nhìn chằm chằm kẻ ngoại lai xâm nhập là Tần Dương.
Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh như núi đá nguy nga, mặc cho khí thế của ai như đao thì ta vẫn sừng sững bất động, trong trận đọ sức bằng mắt không hề rơi xuống thế yếu một chút nào!
Thu Tư vươn bàn tay trắng nõn xua xua tay với người đàn ông, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Dương, tràn đầy mong mỏi:
- Con có thể nói cho ta biết ông ấy ở chỗ nào không, hay là cách liên lạc cũng được?
- Không thể!
Tần Dương thu hồi ánh mắt, trả lời chắc như đinh đóng cột:
- Quà tôi đã đưa đến rồi, xin phép đi trước!
Tần Dương nói xong xoay người rời đi, lông mày của người đàn ông nhướng lên, thanh âm trầm thấp quát:
- Thằng nhóc kia đứng lại đó!