Chương 9
Tôm vừa định đưa lên miệng, Ninh Tiểu Phi còn chưa cắn, liền nghe được hai chữ này.
Tự mình có tay không biết bóc à?
Cô âm thầm nghiến răng ken két, trên mặt lại cười đến là ngọt, nhanh chóng đem con tôm chia đôi, đem nửa con tôm còn lại bỏ vào miệng anh.
"Đây. . . Đều là anh đó!"
Mục Thiên Dã híp mắt, há miệng nhận lấy nửa con tôm, thuận thế cắn lấy cả ngón tay cô.
Nha đầu thối, dám giở trò đồi bại với anh?
Xì!
Ninh Tiểu Phi bị cắn hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt chạm vào mấy người đối diện, vội vàng thu hồi biểu cảm, đem tay từ trong miệng anh rút về.
"Cậu mợ đều ở đây, anh làm sao lại đáng ghét như vậy chứ!"
Cô ngọt ngào dính nũng nịu, không từ bỏ nửa điểm cơ hội trước mặt Quý Tĩnh bọn họ show ân ái.
Mọi người nào biết được ngón tay của sớm đã xuất hiện một dấu răng, chỉ coi là hai người đang khoe tình cảm, nghe Ninh Tiểu Phi bên này giọng điệu nũng nịu, ba người Quý gia đã tức đến muốn hộc máu."Khụ!" Quý Tử Xuyên nhẹ nhàng ho khan một cái, "Mục tổng, nghe nói ngài gần đây mới có được một mảnh đất, ngài xem, Quý thị bên này có thể chia sẻ bớt gánh nặng cho ngài hay không?"
"Đúng vậy a!" Bạch Thu Linh cũng lấy lòng mở miệng, "Bất kể nói thế nào, chúng ta hiện tại cũng là người một nhà, Quý thị nhất định sẽ tận tâm tận lực."
"Cậu, mợ!" Ninh Tiểu Phi lập tức mở miệng, "Trên bàn ăn còn nói gì chuyện công việc, Thiên Dã còn chưa có ăn cơm đây!
"Tiểu Phi nói rất đúng." Quý Tĩnh giúp Mục Thiên Dã gắp một con con cua, "Đây là cua lớn vừa vận chuyển bằng đường hàng không từ hồ Dương Trừng tới, ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không."
"Đúng đúng đúng, ngài nếm thử xem!" Hai vợ chồng cũng là lập tức phụ họa.
"Nào, để em giúp ông xã bóc!"
Ninh Tiểu Phi đưa tay liền đem con cua tiếp nhận đi, Quý Tĩnh nghĩ cái gì cô tự nhiên cũng biết.
Hừ!
Muốn cùng cô tranh đoạt nam nhân, mơ tưởng!
Bị Ninh Tiểu Phi nửa đường tiệt hồ (* ăn chặn), Quý Tĩnh tức giận đến ngực chập trùng, trên mặt lại duy trì nụ cười, "Ta trước đó đã thấy triển lãm ở Pháp, tác phẩm của ngài thật đúng là hoành tráng."
"Đó là đương nhiên, Thiên Dã nhà ta đây chính là văn võ song toàn, mọi thứ tinh thông." Ninh Tiểu Ph lần nữa cướp lời nói trước, đem miếng thịt cua đưa đến bên miệng Mục Thiên Dã, "Ông xã gần đây bận rộn công việc thật vất vả, ăn chút thịt cua bồi bổ lại!"
"Mục tổng." Chu Trợ Lý đi tới, "Ngài nên đi rồi, buổi chiều còn có cuộc họp."
"Thật là, nhìn trí nhớ cảu ta này!" Ninh Tiểu Phi buông cánh tay Mục Thiên Dã xuống như phải đại xá, "Làm sao chuyện trọng yếu như vậy của ông xã cũng quên, công việc quan trọng, anh nhanh đi đi!"
Mục Thiên Dã đứng dậy, "Quý Lão, ta đi trước."
Quý lão gia tử gật gật đầu, "Tử Xuyên a, tiễn Thiên Dã."
Quý Tử Xuyên và những người khác cũng đứng dậy theo hắn, Ninh Tiểu Phi cầm cái cốc uống một ngụm nước trái cây, nhéo miếng thịt cua, không cần hầu hạ vị Phật gia này, tiếp theo liền có thể thoải mái ăn rồi, hiện tại tất cả mọi người nhìn thấy cô cùng Mục Thiên Dã "Ân ái đến không chịu nổi", xem bọn họ còn dám khi dễ cô.
Nhìn thấy Ninh Tiểu Phi còn ngồi trên ghế, con ngươi Mục Thiên Dã lập tức co rụt lại.
Nha đầu chết tiệt kia, vừa mới mượn uy phong của hắn lớn như thế, nhanh như vậy liền qua sông đoạn cầu đem hắn vung ra sau đầu rồi?
Ninh Tiểu Phi vừa cầm lên cái chân cua còn chưa bỏ vào miệng, một bàn tay đã đưa đến, như kìm sắt một bên bắt được cổ tay cô, đưa cô từ trên ghế kéo lên, xoay mặt thấy là Mục Thiên Dã, Ninh Tiểu Phi vội vàng lấy lòng cười.
"Lão công, anh cứ bận việc của anh, không cần phải để ý đến em, một lát em. . ."
C10 -