Chương 1107: Đặt chân vào Hoa Quốc đều phải chết
“Hơn nữa, vì để mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta càng thêm tốt đẹp, sau này nếu gặp khó khăn gì, có những nhà đầu tư giàu có này chống lưng thì trong lòng chúng ta cũng tự tin hơn”.
Lý Quốc Hào nói với giọng điệu vô cùng thành khẩn.
Sau khi nghe Lý Quốc Hào khuyên nhủ, cuối cùng Khương Vy Nhan đã đồng ý.
Buổi tối hôm đó, Khương Vy Nhan tới nhà hàng Túy Tiên Lâu đúng giờ theo lời hẹn của Lý Quốc Hào.
Khương Vy Nhan đẩy cửa bước vào phòng bao, nhìn thấy chỉ có Lý Quốc Hào và một người đàn ông trẻ tuổi đeo mắt kính gọng vàng trong phòng, cô khẽ cau mày nói: “Sếp Lý, buổi tiệc của nhà đầu tư mà ông nói, chỉ có ba người chúng ta thôi sao?”
Nghe thấy vậy, Lý Quốc Hào vội nở nụ cười đứng dậy nói: “Sếp Khương, đừng hiểu lầm, phạm vi các nhà đầu tư chúng tôi rất nhỏ, hơn nữa, người biết chuyện rót vốn vào công ty Vy Nhan càng ít thì người cướp miếng bánh ngọt cũng sẽ ít hơn!”
Nói xong, Lý Quốc Hào vội đứng thẳng dậy, đóng kín cửa phòng bao, rồi giúp Khương Vy Nhan kéo ghế ra, nói: “Đây là tổng giám đốc tập đoàn đầu tư Đông Phương, Đông Phương Viêm!”
Đông Phương Viêm nở nụ cười, đứng dậy, vô cùng ga lăng đưa tay ra với Khương Vy Nhan: “Chào sếp Khương, Đông Phương Viêm tôi rất hân hạnh được gặp cô!”
Thấy Đông Phương Viêm nho nhã lễ độ, xuất phát từ thái độ lịch sự Khương Vy Nhan cũng đứng lên bắt tay với Đông Phương Viêm nói: “Chào anh”.
Sau khi ngồi xuống, Đông Phương Viêm mỉm cười nói: “Sếp Khương, bây giờ tập đoàn Vy Nhan phát triển rất nhanh, tập đoàn tài chính Đông Phương chúng tôi có ý muốn đầu tư vào tập đoàn Vy Nhan, không biết sếp Khương còn bao nhiêu cổ phần, có thể nhượng lại cho tập đoàn tài chính Đông Phương không?”
Đông Phương Viêm rất khéo ăn nói, không hề tỏ ra mình muốn gì ở Khương Vy Nhan.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ Đông Phương Viêm thật sự muốn bàn bạc công việc với Khương Vy Nhan.
Nhưng thực tế thì Đông Phương Viêm không chỉ thèm muốn Khương Vy Nhan mà còn muốn diệt gọn tập đoàn Vy Nhan.
Từ đó đả kích Tiêu Chính Văn khiến Tiêu Chính Văn thất bại trong trận chiến võ đài với Viên Hỗn Thiên – cụ tổ nhà họ Viên vào hai tháng sau.
Nhân cơ hội này đưa Tiêu Chính Văn vào chỗ chết lần nữa.
Thông thường khi người mà mình yêu nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bất kỳ ai cũng không thể đứng ngoài cuộc, tâm lý chắc chắn sẽ bị đả kích nặng nề.
Đông Phương Viêm nghĩ đến điều này nên muốn tàn nhẫn đánh đòn tâm lý, đánh bại tinh thần Tiêu Chính Văn.
“Tôi tạm thời chưa thể trả lời vấn đề này, dù sao trước giờ tập đoàn Vy Nhan vẫn là công ty có vốn riêng, chưa từng nghĩ đến chuyện mở rộng cổ phần”.
Khương Vy Nhan điềm nhiên nói.
Vừa đề nghị đã bị từ chối, mặt Đông Phương Viêm đổi sắc nhưng hắn vẫn không tỏ ra tức giận mà chỉ nhẹ nhàng vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, hai mươi mấy phục vụ bưng đồ ăn vào phòng bao.
…
Lúc này trong một tòa nhà nhỏ bỏ hoang ở ngoại ô Giang Trung, mười mấy đàn ông người nước ngoài mặc đồ rằn ri đang ngồi quanh đống lửa dưới đất nướng bánh mì và thịt bò đóng hộp.
Một người đàn ông trung niên răng hơi ố vàng trong đó nghiến răng cười khẩy nói: “Ngày mai tiếp tục cố ý tạo ra năm vụ tai nạn nữa để người tập đoàn Vy Nhan phải sợ hãi”.
Một người thanh niên đội mũ lưỡi trai bên cạnh đang lau khẩu súng bắn tỉa của mình nói: “Thật ra chiều hôm đó tôi hoàn toàn có cơ hội bắn chết Khương Vy Nhan rồi”.