Chương 1115 Nhìn thấy xương sâu bên trong
Sau khi đẩy cánh cửa Thiên Tử Các ra, tướng quân đó giơ tin tức chiến sự trong tay lên, nhanh chóng chạy đến chỗ Thiên Tử đang đọc tấu chương trên bàn sách.
“Hả?”
Thiên Tử khẽ cau mày ngước mắt nhìn tướng quân đó nói: “Cậu không biết quy tắc của Thiên Tử Các sao? Vội vội vàng vàng chạy đến như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!”
“Thiên Tử, tin báo quân sự của Bắc Lương!”
Tướng quân đó quỳ xuống trước mặt Thiên Tử, hai tay đưa tin tức chiến sự lên.
Ông Lạc bước đến lấy báo cáo quân sự rồi mở ra đọc.
Không đọc còn đỡ, đọc rồi lại không khỏi hít sâu một hơi, ông ta vội vàng đưa tin tức chiến sự cho Thiên Tử: “Thiên Tử, tình hình chiến sự vô cùng khẩn cấp!”
Nghe thấy thế, nét mặt Thiên Tử trở nên nghiêm túc, cầm lấy báo cáo quân sự, trán lập tức ướt đẫm mồ hôi.
Quả nhiên như những gì Liễu Thanh đã báo về trước đó, trận diễn tập của liên quân năm nước thực chất chỉ là tìm cơ hội để tấn công vào Hoa Quốc.
Dựa theo bố trí của Liễu Thanh, hơn hai trăm nghìn quân Phá Long đã túc trực, canh gác biên giới rất nghiêm mật.
Nhưng không ngờ liên quân năm nước lại giở trò, chúng cùng lúc sai bảy vị long soái năm sao bất ngờ tấn công.
Từ Long Nhất đến Long Bát đều lần lượt bị thương nặng.
Bản thân Liễu Thanh cũng hôn mê vì bị thương quá nặng.
Lúc này cả quân Bắc Lương như rắn mất đầu.
Hơn nữa liên quân năm nước đồng thời chia lực lượng thành bốn nhóm đánh phá biên giới, đồng thời chiếm giữ sáu trọng điểm về quân sự, lúc này quân Bắc Lương đã bị tan đàn xẻ nghé, mọi người không thể giúp đỡ lẫn nhau.
Bộp!
Tay Thiên Tử cầm tin tức chiến sự chợt run rẩy, báo cáo quân sự rơi xuống đất.
“Thiên Tử, tôi nghĩ đây chắc chắn là vì quân Bắc Lương muốn uy hiếp Thiên Tử nên mới chống cự như thế. Đám người Long Nhất là những người trung thành với Tiêu Chính Văn, lần này Tiêu Chính Văn bị cách chức, người bất mãn nhất là bọn họ”.
“Theo như tôi biết trước khi cuộc chiến nổ ra, Long Nhất đã gọi điện cho Tiêu Chính Văn, chắc chắn là Tiêu Chính Văn bảo chúng dùng khổ nhục kế, giả vờ đánh thua địch, bị thương nặng, sau đó ép buộc Thiên Tử phải phục chức cho Tiêu Chính Văn”.
Những lời ông Lạc nói đều lọt vào tai tướng quân đó, tướng quân đó quỳ xuống dập đầu than khóc nói: “Thiên Tử, cả người phó soái Liễu Thanh có đến mười tám chỗ bị thương nặng, nơi nào cũng có thể nhìn thấy xương sâu bên trong”.
“Tướng quân Long Nhất bị gãy tám xương sườn, chân trái tướng quân Long Nhị bị gãy, cánh tay phải bị chém mười bảy nhát, Long Tam…”
Nói đến cuối cùng, ngay cả tướng quân đó cũng không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc: “Mặc dù Tả Đình Ngọc tôi bất tài vô dụng nhưng tôi xin lấy đầu mình đảm bảo, vua Bắc Lương, phó soái Liễu, mấy người tướng quân Long Nhất tuyệt đối không có ý đồ ép bức Thiên Tử”.
“Tướng sĩ tiền tuyến giết giặc đổ máu, không ngại hi sinh vì đất nước, chúng ta… chúng ta không thể nghi ngờ họ, càng không thể vu oan giá họa! Xin Thiên Tử suy xét rõ ràng…”
Tả Đình Ngọc còn chưa dứt lời, ông Lạc bỗng nhướng mày bước xuống đài Cửu Long vung tay lên tát mạnh vào mặt Tả Đình Ngọc.
“Tả Ngọc Đình to gan! Lại dám biện hộ cho kẻ phản bội! Người đâu!”
Mắt ông Lạc lóe lên tia sáng lạnh băng, lớn giọng gọi người.
Cùng với giọng gào thét của ông Lạc, tám tên vệ sĩ lần lượt xông vào đại sảnh, quỳ một chân xuống rồi nói: “Có thuộc hạ!”
“Lôi người này ra ngoài, chém ngang…”
“Đợi đã!”
Ông Lạc vẫn chưa nói ra chữ cuối cùng, giọng Thiên Tử đã truyền đến từ phía sau.
“Tả Đình Ngọc nói có lý, đám người Long Nhất quả thực bị thương rất nặng, nếu dùng khổ nhục kế đến mức này thì khác nào tự sát? Tiêu Chính Văn gây dựng tiếng tăm ở Bắc Lương, đám người Long Nhất đều là những vị tướng thân cận của hắn!”
“Cho dù thực sự muốn dùng khổ nhục kế thì hắn tuyệt đối sẽ không dùng tính mạng của đám người Long Nhất để đánh đổi!”
Thiên Tử khẽ vẫy tay với Tả Đình Ngọc, tỏ ý anh ta hãy đứng lên.