Chương 1131 Nếu không ông đây giết cậu đấy
“Chủ soái, người dân trong thành…”
Vài tiếng sau, quân Phá Long tiến vào thành dọn sạch chiến trường, tâm trạng Hoa Hồng Đỏ cực kỳ đau buồn, nghẹn ngào đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn cúi thấp đầu xuống.
Trong thành Cẩm Quan có hơn bảy mươi sáu nghìn dân.
Lúc quân Phá Long đến đánh chiếm lại cửa thành thì trong thành chỉ còn lại thi thể nằm la liệt, máu chảy thành sông.
Khắp thành không còn một ai sống sót.
Hoa Hồng Đỏ và hai trăm nghìn quân Phá Long không một ai còn chất chứa niềm vui chiến thắng nữa, có chăng chỉ còn lại nỗi đau thương và uất hận.
Đến nay, Hoa Quốc đã tồn tại mấy chục năm nhưng chưa từng trải qua nỗi đau cùng cực của việc nhà tan cửa nát, người dân chết nhiều như thế.
Chỉ vì quân Phá Long thất bại mà khiến vô số người dân Hoa Quốc bị tàn sát thê thảm, nhiều tướng sĩ quân Phá Long không kiềm chế được cảm xúc mà rơi nước mắt.
“Chủ soái, chúng tôi đáng tội chết!”
Rầm!
Tất cả tướng sĩ quân Phá Long đều quỳ xuống đất.
Ai nấy cũng cầm chặt khẩu súng trong tay, siết chặt nắm đấm vang lên tiếng răng rắc vọng khắp quảng trường dưới cửa thành.
“Trận chiến này thất bại không phải lỗi của mọi người, mọi người đã cố gắng hết sức rồi nên đừng hổ thẹn với bộ quân phục mình đang mặc. Nhưng từ giờ phút này trở đi, ai trong số chúng ta cũng đều mang trên mình nỗi hận sâu sắc, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ xâm lược nào bước chân vào Hoa Quốc mà có thể sống sót rời khỏi Hoa Quốc!”
“Giết hết!”
“Giết hết!”
“Giết hết!”
Hai trăm nghìn quân Phá Long đồng thanh hô vang.
Tiêu Chính Văn nhấc cánh tay lên nói với mọi người: “Lập tức đun lửa nấu cơm, sau khi ăn no thì nghỉ ngơi tại chỗ. Ngày mai vẫn còn cuộc chiến cam go đang đợi mọi người, giải tán!”
“Rõ!”
May là trong thành Cẩm Quan vẫn còn mấy chục tấn lương thực và các vật dụng tiếp tế khác.
Có lẽ là quân địch không kịp vận chuyển đến tiền tuyến.
“Hoa Hồng Đỏ, lập tức báo cáo hết mọi chuyện ở đây cho Long Các”.
Hiện giờ tâm trạng Tiêu Chính Văn rất nặng nề.
Nhìn thấy người dân vô tội bị tàn sát thảm hại, Tiêu Chính Văn cảm thấy khó chịu đến mức không thở nổi.
Dù lúc nãy chỉ nói mấy câu ngắn mà cũng như rút cạn hết sức lực của anh.
“Vâng!”
Hoa Hồng Đỏ lập tức báo cáo lại việc đã chiếm được Cẩm Quan và thảm kịch trong thành Cẩm Quan cho Long Các theo ý của Tiêu Chính Văn.
Ở Long Kinh.
Lúc này Giang Vạn Long mệt mỏi ngồi tựa vào ghế ngủ say.
Một sĩ quan tình báo nhanh chân bước vào sảnh lớn chỉ huy, thấy Giang Vạn Long đang ngủ say vừa định xoay người đi ra ngoài.
“Đứng lại!”
Giọng Giang Vạn Long bỗng vang lên phía sau sĩ quan tình báo đó.
“Ông Giang, báo cáo quân sự của tiền tuyến gửi về, quân Phá Long đã giành lại được Cẩm Quan, nhưng…”
Sắc mặt sĩ quan tình báo đó rất khó coi, cúi đầu rơi nước mắt.
“Sao vậy? Tiêu Chính Văn… Tiêu Chính Văn bị thương à? Hay là…”
Giang Vạn Long đứng bật dậy.
Nếu Tiêu Chính Văn cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ông trời đang có ý tiêu diệt luôn cả Hoa Quốc!
“Không ạ, vua Bắc Lương vẫn ổn, là… là…”
“Là gì! Mau nói xem nào! Nếu không ông đây giết cậu đấy!”
Giang Vạn Long đang rất nóng ruột.
Cả Long Kinh, hàng triệu đôi mắt đều đang nhìn chăm chăm vào Long Các ngóng chờ báo cáo quân sự ở tiền tuyến.
Lúc này anh ta cứ ấp úng không nói như thế, sao ông ấy không tức giận cho được?
“Tất cả người dân trong thành đều bị tàn sát, không còn ai sống sót!”
Sĩ quan tình báo nói, sau đó hai tay đưa báo cáo quân sự của Hoa Hồng Đỏ cho ông ấy.
“Cái gì?”