Chương 1260 “Chủ thượng!”
Tiêu Chính Văn mới hơn hai mươi tuổi thôi!
Không đợi Tưởng Duy Thắng phản ứng lại, sát khí cả người Tiêu Chính Văn bùng nổ, đôi mắt anh như thần chết nhìn chằm chằm Tưởng Duy Thắng, chắp hai tay sau lưng nói: “Quỳ xuống!”
Ầm!
Anh nói sao ông ta làm vậy!
Tưởng Duy Thắng không chịu nổi áp lực từ Tiêu Chính Văn, đầu gối khuỵu xuống quỳ dưới đất.
Đá hoa trên nền đất nổ tung.
Hành động dứt khoát của Tưởng Duy Thắng khiến tất cả mọi người đang có mặt đều cảm thấy kinh ngạc!
Đặc biệt với Hàn Chấn Húc thì rõ ràng càng giống như long trời lở đất.
Thủ lĩnh của Tinh Kiếm Tông chính là chỗ dựa lớn nhất của ông ta.
Thế nhưng Tưởng Duy Thắng lúc này lại quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, nhà họ Hàn còn đâu con át chủ bài để mà ra tay nữa?
“Thủ… thủ lĩnh Tưởng!”
Hàn Chấn Húc lo lắng nhìn Tưởng Duy Thắng.
Nhưng Tưởng Duy Thắng đâu còn dám quay đầu lại nhìn ông ta.
Tiêu Chính Văn bộc phát ra uy lực bức ép cực lớn, thậm chí còn chèn ép ông ta đến mức không thể ngẩng đầu lên nổi!
Tiêu Chính Văn chưa lên tiếng thì ngay cả dũng khí cử động cơ thể Tưởng Duy Thắng cũng không có.
“Ông muốn giết tôi sao?”
Tiêu Chính Văn nhìn Tưởng Duy Thắng bằng ánh mắt lạnh tanh.
Vừa nghe thấy lời này, mồ hôi lạnh trên người Tưởng Duy Thắng càng toát ra như mưa.
Tưởng Duy Thắng vẫn còn chưa kịp đáp lời, một ông lão mặc áo đạo sĩ sải bước tiến vào bên trong toà nhà tập đoàn Vy Nhan.
“Chủ thượng!”
Người tới không phải ai khác mà chính là Độ Thiên Chân Nhân!
Cụ ta cũng đã xem phát sóng trực tiếp trên ti vi, thấy Tiêu Chính Văn ứng chiến với Viên Hỗn Thiên nên mới vội vàng tìm đến.
Tưởng Duy Thắng nghe thấy giọng nói này thì cơ thể không khỏi run lên!
Ông ta khẽ liếc mắt, nhìn thấy người đang cung kính đứng trước mặt Tiêu Chính Văn là Độ Thiên Chân Nhân thì sợ tới mức suýt đái ra quần.
Độ Thiên Chân Nhân từng đến Tinh Kiếm Tông, một mình đánh bại ba đại cao thủ của Tinh Kiếm Tông, trong số đó có cả Tưởng Duy Thắng.
Lúc đó, Độ Thiên Chân Nhân thật sự giống như thiên thần hạ phàm, uy thế ngút trời.
Ngay cả loại quái vật này mà cũng phải gọi Tiêu Chính Văn một tiếng chủ thượng?