Lần thứ hai trăm chín mươi ba.
So với những lần trước, tốc độ Đường Thiên ngược lại chậm đi không ít. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tiết tấu hiện tại càng trở nên khó phán đoán hơn.
Hắn ở trên người Đại Cửu giống như bướm vờn quanh hoa, thoạt nhìn không nhanh, nhưng những vũ khí kia luôn luôn thiếu một chút, lướt qua người hắn rồi đánh vào không khí.
Bỗng nhiên, xương sống của hắn mềm mại như một cọng rơm hướng về bên trái rung nhẹ. Tiếp đó tốc độ được đẩy mạnh lên, lao về phía trái nhanh như chớp.
Vút!
Một mũi kiếm bỗng nhiên lướt sát qua thắt lưng hắn.
Đường Thiên dường như sớm dự liệu được chuyện này. Chân phải như độc xà phóng ra, xoạt, kèm theo đó là một quang đao chói mắt.
Đàm Thoái!
Bốp! Mũi chân đánh trúng giữa thân kiếm. Hạc Thân kình đã vận sức chờ phát động bắn ra, bén nhọn như mỏ chim.
Thân thể gầy yếu của số mười một như bị sét đánh, ngã văng ra ngoài.
Vừa rồi, Đường Thiên đã cố ý dẫn dụ số mười một mắc sai lầm. Số mười một là tên âm hiểm đứng đầu, cũng là kẻ Đường Thiên phải tiêu diệt đầu tiên.
Đường Thiên không hề để ý đến số một đang lao tới. Tuyền Qua Tán Thủ kéo giật Đại Cửu khiến nó lảo đảo. Đồng nhân số chín bước một bước lớn. Số một không ngờ Đại Cửu lại di chuyển, cơ thể vội vàng dừng lại.
Vị trí Đại Cửu luôn biến động. Những đồng nhân khác chỉ có thể cùng biến đổi phương vị theo. Đường Thiên bỗng nhiên trở nên quỷ mị. Sau khi hắn vọt lên từ bên chân Đại Cửu, bộ ba đồng bào nhiều tay cũng xếp thành đường thẳng.
Đường Thiên như một bóng ma bất ngờ xuất hiện từ không khí bên cạnh đồng nhân số bốn. Hắn hít sâu một hơi, chân lực chấn động, bàn tay nhoáng lên khiến cho số bốn vô thức chống đỡ. Hai chân như hai trọng phủ* sáng loáng thay nhau vung lên.
*Búa (rìu) nặng.
Bang, bang!
Đàm Thoái sắc bén không dùng Hạc Thân kình, lần này là Thiên Long kình.
Đàm Thoái quán chú Hạc Thân kình tựa như hai thanh trọng phủ được mài bén ngót. Mà Đàm Thoái quán chú Thiên Long kình lại như một cặp chùy nặng vô cùng. Hai cước này của Đường Thiên không hề giữ sức, toàn lực ứng phó.
Số bốn như bị một cặp chùy nặng nện phải, bay thẳng ra ngoài. Đúng lúc số năm và số sáu nằm trên đường bay của nó, lập tức cả ba gom thành một cục lăn lộn trên đất như hồ lồ.
Thân hình Đường Thiên co lại trở về bên cạnh số chín. Hắn lại tiếp tục dùng Tuyền Qua Tán Thủ khiến cho thân hình Đại Cửu ngã ngữa về sau.
Nương theo kẽ hở khi Đại Cửu ổn định thân hình, hắn đột nhiên xuất hiện trước mắt số một, tung ra một Đại Bi Chưởng.
Số một cũng không tỏ ra yếu kém hung hãn đối quyền với hắn.
Nhưng không khí xung quanh bỗng nhiên chấn động, quyền thế của số một lập tức bị kiềm hãm. Mà Đại Bi Chưởng của Đường Thiên như một tấm bia đá lớn đánh vào chính diện nắm tay của số một.
Ầm!
Thân hình số một run lên.
Đường Thiên cũng kêu lên một tiếng khó chịu. Một chưởng này của hắn đã dùng toàn lực. Nhưng hắn không lùi mà lại tới. Hai chân vẽ ra hai luồng đao khí sắc bén, phốc phốc, ngập vào khớp xương của số một. Hai khuỷu tay của số một lập tức văng ngang ra.
Đường Thiên lại một lần nữa lui về dưới cái bóng của Đại Cửu.
Xoay quanh thân thể khổng lồ của số chín, hắn đã khống chế hoàn mỹ thân hình của Đại Cửu. Thỉnh thoảng lại có đồng nhân bị Đại Bi Chưởng đánh trúng văng ra ngoài.
Bóng người xung quanh hắn càng lúc càng ít.
Sau khi thân thể Đại Cửu ầm ầm ngã xuống đất, toàn trường chỉ còn lại một mình Đường Thiên đứng đó.
Hộc… hộc…
Trong tai Đường Thiên vẫn còn tiếng thở dốc như kéo ống bể* của bản thân. Thập Bát Đồng Nhân thất lúc này trống trải và yên tĩnh.
*Cái đồ thổi lửa vào lò rèn ấy.
Nhìn đồng nhân thất tinh bát lạc đầy đất, Đường Thiên ngây ra như phổng, dường như không tin vào mắt của mình.
Chính mình… chính mình vậy mà thật sự làm được rồi.
Đột phá Thập Bát Đồng Nhân thất!
Cảm giác thành công chưa từng có từ trước đến nay tràn ngập khắp mỗi tế bào trên cơ thể hắn. Đôi mắt đầy tơ máu kinh ngạc nhìn đôi bàn tay của mình, nhưng rất nhanh kinh ngạc được thay thế bằng cảm giác vui mừng như điên không thể khống chế.
"Ha ha ha ha!"
"Ta thành công rồi!"
"Hỗn đãn! Ta thành công rồi!"
(DG: không biết dịch thành: "cmn, ta thành công rồi!" có được không? ^^!)
…
Đường Thiên nhảy đến bên cạnh những đồng nhân đắc ý vô cùng, nói: "Ha ha! Ta đã nói từ lâu rồi, ta nhất định sẽ đánh bại đám hỗn đãn các ngươi mà! Ha ha ha ha! Ta quả nhiên là thiếu niên như thần!"
Bên dưới chân hắn, đồng nhân tán loạn. Có đồng nhân xương khớp méo mó, có đồng nhân linh kiện văng khắp nơi. Đồng nhân thất trống trải chỉ còn Đường Thiên đắc ý dào dạt đọc tuyên ngôn.
Nhưng mà… khốn nạn thật…
Hình như có mệt một chút…
Căng thẳng như dây cung sau hai trăm chín mươi ba lần chiến đấu cuối cùng cũng xả ra. Cơn mệt mỏi rã rời âm thầm kéo tới. Hắn cố gắng chống đỡ mí mắt. Nhưng hắn không còn biết chuyện gì xảy ra, mí mắt càng lúc càng nặng. Thế giới trước mắt được bao phủ bởi bóng đen.
Thiếu niên như thần sao mà biết mệt được…
Chỉ là hơi buồn ngủ thôi…
Đường Thiên bất lực ngã ngữa trên mặt đất. Vài giây sau, tiếng ngáy rung trời vang lên, cái bụng nhấp nhô theo tiết tấu.
Khi Binh chạy đến thì đã thấy Đường Thiên đang ngủ say, nước giãi chảy ra theo khóe miệng tạo thành một đường phản chiếu ánh sáng. Hắn không hề giữ hình tượng, giống như một đứa trẻ sau khi chơi đùa mệt mỏi sẽ ngủ ngon cực kỳ.
Khuôn mặt ngủ say kia hoàn toàn bị biến dạng, xanh một chổ tím một chổ. Y phục của hắn cũng bị nghiền cho nát bét, da bị phơi bày ra đều là thương tích dày đặc chi chít.
Tuy rằng chịu tổn thương trong Thập Bát Đồng Nhân thất sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng thống khổ không hề nhỏ. Vậy mà trên gương mặt của Đường Thiên không nhìn thấy một chút đau đớn nào. Trên gương mặt trẻ con của hắn có một loại dáng vẻ tươi cười thỏa mãn. Cái miệng mở lớn đóng mở có quy luật theo tiếng ngáy.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comHai trăm chín mươi ba trận…
Tên gia hỏa này rốt cuộc làm sao để thắng…?
Trận chiến quan trọng đến thế mà bản thân mình không thể quan sát…
Binh mở ra Thập Bát Đồng Nhân thất vốn không nghĩ rằng Đường Thiên sẽ thông qua. Gã chỉ muốn cho Đường Thiên một áp lực thật lớn để làm Đường Thiên càng phát triển mà thôi.
Nhưng tên gia hỏa này lại có thể thông qua Thập Bát Đồng Nhân thất…
Không, phải là công phá Thập Bát Đồng Nhân thất mới đúng!
Binh lặng lẽ nhìn Đường Thiên, trong lòng rất lâu không thể lấy lại bình tĩnh.
***************
Khi Đường Thiên tỉnh lại lập tức cảm thấy vừa đói vừa khát. Tay chân mềm nhũn. Hai mắt hiện lên ánh sáng xanh, cuống quýt tìm thức ăn từ Thủy Bình Vũ Quỹ. Hắn như một cơn gió vọt tới ao, nằm cạnh bờ của thủy đạo Thanh Đồng, oạp oạp khoát nước lên.
Thức ăn Đường Thiên mang theo bên mình đều là lương khô không dễ hư hỏng. Lúc này, hắn chẳng thèm để ý đến mùi vị, chỉ điên cuồng ăn một trận.
Ăn ăn ăn…
Không ngờ Đường Thiên lại một hơi ăn sạch sẽ lương khô bên trong Thủy Bình Vũ Quỹ.
"Vậy mà không còn rồi…" Đường Thiên có chút chưa thỏa mãn mà vuốt cái bụng, nhưng cái bụng rõ ràng đã căng tròn.
Binh như một u linh bay đến, gương mặt có hoa văn của bài tú-lơ-khơ kia bình thản nói: "Ồ, thiếu niên tỉnh rồi. Không ngờ ngươi có thể đột phát Thập Bát Đồng Nhân thất! Thật khiến ta kinh ngạc!"
"Oa ha ha ha ha! Đó là vì đại thúc ngươi là tên gia hỏa có ánh mắt thiển cận, làm sao có thể lý giải được thiếu niên như thần ẩn chứa tiềm lực vô cùng vô tận chứ!" Đường Thiên không một chút khiêm tốn. Vẻ mặt đắc ý không có hình tượng mà chống nạnh ngữa mặt lên trời cười to.
Binh cười tà mị nói: "Không sai, không sai! Chúng ta nên mở thêm một cuộc khiêu chiến mới thôi! Thiếu niên phải không ngừng khiêu chiến mới có thể kích phát tiềm lực vô cùng vô tận kia."
Tinh thần Đường Thiên chấn động, bộ dạng đắc ý vừa rồi tan thành mây khói. Hắn cười ha ha nói: "Không vội, không vội! Chúng ta đi tìm Thiên Huệ trước. Khi tìm được Thiên Huệ lại tiếp tục, còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian."
Thập Bát Đồng Nhân thất đã kinh khủng như thế, khiêu chiến khác…
Đường Thiên vẫn nhớ rõ, Binh từng nói qua trong các huấn luyện thống khổ nhất của doanh trại tân binh thì Thập Bát Đồng Nhân thất tối đa chỉ có thể xếp thứ ba. Điều này nghĩa là gì, tức là ít nhất còn hai loại khác tuyệt đối không dưới Thập Bát Đồng Nhân thất.
Vừa nghĩ đến chuyện này, da đầu Đường Thiên đã tê dại.
Lúc này nếu có ai nói với hắn về chuyện tu luyện thì chắc chắn hắn sẽ nôn ra.
Hai trăm chín mươi ba trận không khác lắm so với ba trăm trận, giống như ăn ba trăm cái bánh bao chắc chắn sẽ nôn ra.
"Binh! Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, chúng ta phải khẩn trương lên mới được." Đường Thiên nói lãng sang chuyện khác: "Bây giờ, chúng ta bắt đầu đả thông thông đạo thôi."
Khóe miệng Binh tạo thành đường vòng cung: "Ngươi chắc chắn là đã nghỉ ngơi tốt rồi chứ?"
"Đương nhiên!" Đường Thiên vỗ bôm bốp vào ngực mình: "Tuyệt đối khôi phục hoàn toàn! Thiếu niên như thần mạnh tựa rồng hổ! Đi nào, chúng ta đi đả thông thông đạo đến Nam Thập Tự tinh tọa!"
Tiếp đó, ngữ khí biến đổi, mắt nheo lại bắt chước phong phạm của cao thủ, hạ giọng ồm ồm nói: "Cây búa của ta đã khát máu rồi!"
"Vậy thì đi nào!" Kỳ lạ là Binh không hề trào phúng Đường Thiên mà chỉ xoay người đi ra ngoài: "Đúng rồi! Ta đã chuẩn bị cho ngươi một tọa kỵ* mới."
*Vật cỡi.
"Tọa kỵ mới?" Đường Thiên sửng sốt: "Tiểu Đà Đà rất tốt mà!"
"Đừng quên chuyện ngươi giết Khổng Hữu Lâm. Binh đoàn Nam Thập Tự gì đó quá chói mắt." Binh nhắc nhở: "Ta đã nhờ Tái Lôi cải tiến lại cho ngươi một chút."
Đường Thiên đang đi phía sau Binh bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt ngây ra chỉ về một nơi cách đó không xa: "Chính là cái thứ kia sao?"
Binh mĩm cười: "Không sai!"
"Ngươi có chắc là ta ngồi lên sẽ không sập chứ? Trời ạ! Sao đà điểu lại gầy đi như vậy?" Đường Thiên nghiêm mặt nói: "Chắc chắn là do nữ nhân điên kia ghi hận trong lòng chuyện trước đây nên cố ý trả thù."
Hình thể tọa kỵ trước mặt bỗng nhiên rút nhỏ lại. Vóc dáng Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu vốn cao hơn Đường Thiên, hai chân lại càng tráng kiện vô cùng. Nhưng trước mắt chính là một con đà điều sắp chết đói gầy trơ xương. Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu chỉ cao bằng phân nữa lúc trước, hai chân của nó gầy như cây sậy.
Càng khiến Đường Thiên phát điên chính là toàn thân của nó lại có màu đỏ.
Một âm thanh bất thiện vang lên từ phía sau Đường Thiên: "Đây chính là Hỏa Liệt Điểu!"
Hai mắt Tái Lôi lấp lánh điện quang, hàn khí bức người, đằng đằng sát khí: "Ngươi thế này là đang vũ nhục tác phẩm của ta sao? Này thiếu niên, không biết xem hàng thì câm miệng lại cho ta! So với Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu thì nó càng thêm xuất sắc. Trọng lượng của nó chỉ bằng một phần ba Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu. Điều này chính là nó chỉ tiêu hao một phần ba năng lượng so với Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu. Tốc độ của nó so với Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu không hề chậm hơn. Mà điều quan trọng chính là gia tốc trong cự ly ngắn có thể so sánh với khinh công lục giai thiên về tốc độ!"
"Lợi hại vậy sao?" Đường Thiên bị dọa giật mình. Nhưng hắn vẫn có chút không tin.
"Ngươi thử thì sẽ biết thôi mà thiếu niên!" Vẻ mặt Tái Lôi ngạo nghễ.
Đường Thiên không nói nhiều, nhảy lên lưng Hỏa Liệt Điểu. Hỏa Liệt Điểu như một cơn gió chạy vòng quanh diễn võ trường càng lúc càng nhanh.
"Oa, tốt!"
Đường Thiên vừa thúc động Hỏa Liệt Điểu vừa hô to. Rất nhanh, hắn đã thích Hỏa Liệt Điểu. Hỏa Liệt Điểu quả thực xuất sắc phi thường. Bước chân của nó êm hơn so với Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu, gần như không phát ra âm thanh, không hề có âm thành rầm rập như Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu.
Tái Lôi hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
"Đại thúc, chúng ta đi thôi!" Đường Thiên gào lên rồi cỡi Hỏa Liệt Điểu xông ra ngoài.
Rất nhanh, Đường Thiên đã chạy đến chổ gặp Tinh Hồn Xà lúc trước. Nhưng hiện giờ, nơi này trống vắng không còn gì.
Binh chỉ đường, hai người cẩn thận từng chút tiến tới. Nhưng cả hai vạn lần không nghĩ tới chính là, dọc theo đường đi không hề gặp phải bất kỳ một Tinh Hồn Thú nào.
"Ngươi chắc chắn không sai đường chứ?" Đường Thiên hỏi Binh.
Binh có chút không xác định: "Chắc chắn là bên này, con đường kia rất bí ẩn."
Bỗng nhiên hai mắt gã sáng ngời: "Đúng rồi, chính là đường này. Ngươi nhìn kìa! Chui qua cửa bằng nham thạch này đi!"
Tinh thần Đường Thiên chấn động, vội vàng chui qua cánh cửa nham thạch. Sau bảy tám lần chuyển hướng, khoảng hơn một giờ đồng hồ, một Tinh Môn hiện ra trước mắt cả hai.