Chương 1308
Khí thế và uy nghiêm của ông lão vô cùng mạnh.
Trong một chốc lại khiến người ta cảm nhận được hơi thở của vương giả.
Sau đó ông Lạc báo cáo hết những chuyện xảy ra gần đây cho ông lão.
Ông lão không khỏi gật đầu nói: “Thật ra giết đám người Giang Vạn Long là một nước cờ nguy hiểm, chuyện đã đến nước này rồi tôi cũng không trách cậu nữa. Nhưng ba ngày sau, khi chúng ta phát động trận chiến, cậu phải chuẩn bị thật tốt, thành công hay thất bại nằm ở bước này”.
“Vâng!”
Ông Lạc gật đầu nói.
Thấy ông lão phất tay với mình, ông Lạc mới đứng lên đi ra ngoài.
Ông Tăng bàn chuyện bí mật với ông lão một lúc lâu sau mới dẫn ông Lạc cùng rời đi.
Cùng lúc đó trong một biệt thự ở nơi nào đó ở Giang Trung.
Một ông lão và hai người đàn ông trung niên đang ngồi vây quanh lại với nhau, trước mặt là thông báo do tập đoàn Vy Nhan gửi đến.
“Khương Vy Nhan này cũng ngông nghênh quá, lại bảo nhà họ Trần chúng ta giao ra toàn bộ tài sản trong vòng ba ngày. Cô… cô ta dựa vào đâu mà làm thế chứ?”
Một người đàn ông trung niên trong đó đập bàn quát.
“Bên nhà họ Viên đã có tin tức gì chưa?”
Ông lão đảo mắt liếc nhìn người đàn ông trung niên, mặc kệ ông ta tức giận chỉ trầm giọng hỏi.
“Bố, người nhà họ Viên đã chạy mất dép rồi, không quan tâm đến sự sống chết của chúng ta đâu, hơn nữa trước khi đi tên khốn kiếp Viên Sùng Long còn dám đe dọa chúng ta”.
Một người đàn ông trung niên khác không cam lòng nói.
Ông lão trước mặt này là Trần Quốc Hoa, chủ tịch tập đoàn Trần Thị – một trong ba tập đoàn y dược lớn ở Giang Trung.
Hai người đàn ông trung niên đó là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Trần Thị, tên là Trần Lập Tân và Trần Lập Quần.
Mấy ngày trước, hai anh em nhà họ Trần dẫn đầu các tập đoàn y dược ở Giang Trung cắt đứt mối quan hệ với tập đoàn Vy Nhan.
Dựa vào tình hình lúc đó, hai người cứ nghĩ rằng tìm được biện pháp để nhà họ Trần lên như diều gặp gió, dẫn đầu đứng về phe Viên Sùng Long.
Nhưng trên võ đài Tiêu Chính Văn chỉ giơ tay lên đã đánh bại Viên Thắng Thiên.
Danh tiếng nhà họ Viên sụt giảm xuống rất thảm hại, thậm chí không thể không chạy về Long Kinh.
Toàn bộ ông lớn ở Giang Trung đi theo nhà họ Viên gần như đều bị nhà họ Viên bỏ rơi.
Sáng hôm sau hai anh em nhà họ Trần chạy đến biệt thự của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, hy vọng Khương Vy Nhan có thể cho nhà họ Trần một cơ hội.
Nhưng hai người lại nhận được lời đáp là phải giao ra toàn bộ tài sản trong vòng ba ngày.
Thấy thời hạn ba ngày sắp hết, hai anh em họ cũng không ngồi yên được nữa đành phải nhờ đến ông cụ.