Lúc này trong một căn biệt thự ở ngoại ô Long Kinh, hai ông lão bí ẩn đang trò chuyện với nhau trong căn biệt thự xa hoa.
Một người là chấp sự của trận tông Hoa Sơn, người còn lại là một trong các trưởng lão tân nhiệm của Long Các, tên là Khúc Hoành.
“Ông Chu, chuyến đi đến Âu Lục lần này, trong tay chúng ta chỉ có một tín vật, nói cách khác chỉ có một người có thể vào được tòa trận pháp. Nhưng ý của bên trên là đưa tín vật này cho một người tên là Tiêu Quân Lâm”.
“Chúng tôi đã điều tra lai lịch của người này rất lâu rồi nhưng không tra ra được gì”.
Khúc Hoành nhíu mày, một bên là ý của Thiên Tử, một bên lại là người của Hoa Sơn ra mặt ngăn cản, bất kể là bên nào ông ta cũng không đắc tội nổi.
Khúc Hoành có thể được điều vào làm ở Long Các từ một chức vụ nhỏ, tám mươi phần trăm đều nhờ vào Hoa Sơn giúp đỡ.
Thế nên ông ta cũng phải nghiêm túc suy xét đến ý của Hoa Sơn.
“Tiêu Quân Lâm? Bên Thiên Tử Các sẽ không bảo ông tùy tiện đưa tín vật quan trọng như thế cho một tên không rõ lai lịch đâu, nhưng cả Hoa Quốc chỉ có một người họ Tiêu thôi”.
“Tiêu Chính Văn?”
Khúc Hoành không khỏi trợn to mắt.
Mười mấy ngày trước, tin tức về cái chết của Tiêu Chính Văn đã truyền đi khắp Hoa Quốc.
Hơn nữa Thiên Tử còn đặc biệt tổ chức quốc tang cho anh.
Ông Chu lắc đầu nói: “Tiêu Chính Văn đã chết, tám mươi phần trăm không phải cậu ta, người mà tôi nói này là Tiêu Long. Rất có khả năng Tiêu Quân Lâm là một con cá lọt lưới khác ngoài Tiêu Chính Văn”.
“Nhà họ Tiêu phải trừ tận gốc, thế nên dù thế nào cũng không được để tín vật này rơi vào tay người kia”.
“Nhưng ông có thể yên tâm, tôi cũng là người một lòng vì nước, sẽ không xem trọng lợi ích cá nhân hơn quốc gia đâu”.
Dứt lời ông Chu đưa mắt nhìn chiếc khiên nhỏ màu xanh nhạt trên bàn.
Chỉ riêng điểm này cũng có thể nhìn ra lúc này Hoa Quốc đã ở thế yếu ở chiến trường ngoài lãnh thổ.
Nếu không cũng sẽ không chỉ có một tín vật, mà tín vật này lại là điều kiện bắt buộc để vào được tòa trận pháp.
“Vậy ý của ông Chu là…”
Thái độ của Khúc Hoành cũng hơi mơ hồ.
“Bất kể Tiêu Quân Lâm đó có lai lịch thế nào cũng không đáng cho chúng ta đặt cược vận mệnh của Hoa Quốc vào cậu ta, hơn nữa trước khi Tiêu Quân Lâm lên đường còn chưa gặp mặt năm đại danh sơn bọn tôi, chứng tỏ người này cực kỳ kiêu ngạo”.
“Loại người kiêu ngạo vô lễ này càng không đáng để giao phó. Thế nên năm đại danh sơn đã bàn bạc và đưa ra quyết định đưa cho người khác”.
Ông Chu nói với giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
Đưa cho người khác?
Thiên Tử hoàn toàn không biết chuyện này.
Khúc Hoành biết rõ hậu quả của việc chống lại mệnh lệnh rất nghiêm trọng.
Ngộ nhỡ bị Thiên Tử điều tra ra, không chỉ đầu mình rơi xuống đất mà ngay cả người nhà của mình cũng sẽ bị liên lụy.
Thế là ông ta khuyên: “Ông Chu, việc này vẫn chưa báo cho Thiên Tử biết, ông xem có cần bàn bạc với Thiên Tử rồi mới quyết định không?”
Nghe ông ta nói thế, ông Chu cười khẩy nói: “Khúc Hoành, người tôi muốn giới thiệu với ông đây, dù Thiên Tử biết chắc chắn cũng không phản đối”.
Vừa nói, ông Chu vừa vỗ tay ba cái.
Không lâu sau, cửa phòng đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi vẻ ngoài khôi ngô từ ngoài bước vào.
Người đàn ông đó bước vào phòng, cảm giác áp bách vô hình lập tức ập đến.
Ôi!
Khúc Hoành làm việc ở Long Các nên ông ta từng gặp không ít cao thủ, nhưng lần đầu tiên có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như người thanh niên này.
Cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao?
Khúc Hoành lập tức đoán chính xác cảnh giới của người đàn ông này.
Có thể nói trong Hoa Quốc, ngoài Tiêu Chính Văn ra thì không có một cường giả trẻ tuổi thế này mà đã đột phá đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.
Khí thế của người này dường như cao hơn Tiêu Chính Văn một bậc.
“Cậu Từ, mời ngồi!”
Ông Chu chỉ vào sofa bên cạnh cười nói.
Mặc dù ông Chu không đứng dậy nhưng từ vẻ mặt của ông ta, không khó để nhận ra ông Chu cũng rất kính trọng người này.
Người đàn ông cao ngạo nhìn ông Chu, chỉ khẽ gật đầu, thậm chí không thèm nói một tiếng cảm ơn.
“Tôi trân trọng giới thiệu, vị này là Từ Vĩnh Hạo, con trai trưởng của Từ Thiên Thuật – người Hoa Quốc đã đến vùng ngoài lãnh thổ vào một trăm năm trước”.
Ông Chu chỉ vào người thanh niên và giới thiệu.
“Ông Chu, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng nhắc đến bố tôi trước mặt người ngoài”.
Từ Vĩnh Hạo nhíu mày nói.
“Vâng vâng, nhưng Khúc Hoành phải báo lại với Thiên Tử, dù sao Thiên Tử đã nói muốn đưa tín vật này cho một người tên là Tiêu Quân Lâm”.
Ông Chu vô cùng khách sáo giải thích.
“Tiêu Quân Lâm? Anh ta là ai? Lẽ nào các ông không biết không lâu sau nữa cường giả ngoài lãnh thổ sẽ quay về sao? Dù Tiêu Long có ở đó cũng có thể làm được gì?”
“Nhà họ Tiêu đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng từ lâu rồi, hơn nữa cường giả ngoài lãnh thổ cũng thống nhất ý kiến không thể để nhà họ Tiêu chỉ đạo Hoa Quốc, trước đó Tiêu Chính Văn đã phá vỡ quá nhiều quy tắc rồi”.
“Một người không biết phép tắc, hoặc nói một gia tộc không biết lý lẽ thì không nên tồn tại ở thế giới này”.
Từ Vĩnh Hạo vô cùng ngạo mạn nói.
“Cậu Từ nói chí phải, chúng ta tạm thời không nhắc đến cậu ta nữa, đây là tín vật để vào tòa trận pháp, cậu Từ hãy nhận tạm. Hơn nữa chúng tôi đã liên hệ với giáo viên được cử đến Âu Lục, đến lúc đó người kia sẽ mở rộng cửa cho cậu Từ”.
Ông Chu đưa chiếc khiên nhỏ cho Từ Vĩnh Hạo, thậm chí không hỏi ý kiến của Khúc Hoành.
Tuy Khúc Hoành vẫn còn ngờ vực, nhưng ông Chu cưỡng ép như thế, cộng thêm Từ Vĩnh Hạo là người của gia tộc có cường giả ngoài lãnh thổ, thế nên ông ta cũng chỉ đành để mặc hai người sắp đặt.
“Ừ, ông Chu có lòng rồi, đợi khi bố tôi trở về từ ngoài lãnh thổ, tôi nhất định sẽ nói mấy lời tốt đẹp cho ông trước mặt ông ấy”.
Từ Vĩnh Hạo kiêu ngạo nói.
Sau đó tiện tay cất tín vật vào túi.
Bên phía Âu Lục, Filkant cũng dễ dàng móc nối với người khác.
Chưa đến bảy giờ tối, hắn đã vội vã chạy đến phòng tổng thống của khách sạn Ritz để gặp Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào. Tôi đã đánh tiếng trước với người canh giữ tòa trận pháp rồi, tuyệt đối sẽ không ai biết chúng ta vào tòa trận pháp trước một bước”.
Filkant cung kính nói, từ sau tối hôm trước nhìn thấy thái độ kính cẩn của Andre với Tiêu Chính Văn, hắn cũng có tâm lý sùng bái vô điều kiện với Tiêu Chính Văn.
Bây giờ trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn y hệt như một vị thần.
Thậm chí hắn cũng không có hứng thú để ý đến người đẹp đã đính hôn với hắn gọi điện cả một ngày cho hắn.
“Được rồi. Chúng ta đi xem trong tòa trận pháp cất giấu bảo bối gì”, Tiêu Chính Văn đứng lên nói.
Hai người đi thẳng đến sân thượng trên tầng cao nhất, sau đó lên một chiếc trực thăng.
Tiếng phành phạch vang lên, máy bay trực thăng bay thẳng đến thủ đô nước Phá Lý.
Trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, chiếc trực thăng từ từ đáp xuống trước tòa trận pháp ở phía Tây Bắc học viện võ thuật.
Tiêu Chính Văn và Filkant một trước một sau bước đến cửa.
Filkant tiết lộ thân phận của mình, mấy cường giả cảnh giới Thiên Vương một sao canh giữ ở cửa khẽ gật đầu, sau đó mở cửa ra.