Thấy sắc mặt của Filkant u ám tới cực điểm, trong lòng Đông Phương Tuyết Ngưng càng vui vẻ hơn.
Theo cô ta thấy, lúc này Filkant đã hoàn toàn nổi điên rồi.
Tiếp theo sẽ báo thù cho người vợ sắp cưới là cô ta!
Người nhà họ Tiêu không phải rất ngông cuồng sao? Bây giờ thì thế nào?
Ở trước mặt chồng sắp cưới của cô ta, Tiêu Chính Văn có là cái thá gì đâu?
“Tiêu Quân Lâm, hôm nay tôi sẽ cho anh biết bị người khác tát vào mặt sẽ có cảm giác như thế nào! Lát nữa tôi phải giáng cho anh mấy cái tát thật mạnh ở trước mặt tất cả mọi người! Đánh nát cái miệng hèn hạ của anh!”
Nói xong, Đông Phương Tuyết Ngưng đưa mắt nhìn sang Filkant.
Chỉ là, sau khi cô ta nói xong mấy lời này, không hiểu sao sắc mặt của Filkant lại càng thêm khó coi hơn!
“Filkant, không cần phải bực mình vì một nhân vật nhỏ bé của Hoa Quốc, không cần anh phải ra tay, để tôi giúp anh luôn!”
Nói xong, Charles sải bước tiến về phía Tiêu Chính Văn.
“Ồ? Ngay cả mấy người cũng tính ra tay à?”
Filkant liếc nhìn Charles và Basak!
Charles khẽ gật đầu, vô cùng thân thiện mỉm cười nói: “Thật ra tôi cũng chỉ vì anh mà thôi, tên Hoa Quốc thấp hèn này lại dám độc chiếm Linh Huyết Đan, hắn có huyết thống cao quý tới vậy sao?”
“Loại người có huyết thống thấp hèn như hắn chỉ có thể liếm gót giày cho những quý tộc thực thụ như chúng ta mà thôi!”
“Tôi muốn xử lý hắn là bởi vì muốn cho đám thấp hèn này hiểu ra địa vị của bọn chúng trong học viện võ thuật!”
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng của Charles liếc nhìn mấy thanh niên người Hoa Quốc còn lại.
Charles vừa dứt lời, Lữ Thanh Dương đã khoanh tay bước ra khỏi đám người, cười lạnh lùng nói: “Tiêu Quân Lâm, sao nào? Tôi nói đuổi học cậu thật ra là muốn giữ cho cậu một mạng đấy”.
“Nếu như ban đầu cậu không ngang ngược như vậy thì cũng sẽ chẳng rơi vào bước đường như ngày hôm nay!”
Filkant lạnh lùng liếc nhìn mọi người, nghiến răng kêu ken két!
“Được! Nếu như cô nói muốn tát anh ấy cho đến khi miệng anh ấy nát bươm mới dừng lại, vậy thì tôi…”
Vẫn chưa nói hết câu, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp!” vang lên.
Filkant bất ngờ giơ tay lên giáng cho Đông Phương Tuyết Ngưng một cái tát đau điếng!
“Sẽ cho cô được toại nguyện!”
Sau khi tát xong, Filkant mạnh mẽ quay người lại, trừng mắt lạnh tanh nhìn về phía Đông Phương Tuyết Ngưng!
Trong lễ đường, hàng nghìn người đều sững sờ!
Đông Phương Tuyết Ngưng bị Filkant tát văng ra xa mười mấy mét, nặng nề đập lên một cây cột trụ, ngay cả mặt cũng bị đụng nát!
Máu tươi túa ra!
Mãi một lúc sau, Đông Phương Tuyết Ngưng mới bò từ dưới đất lên, ôm lấy bên má bị tát sưng húp, đờ đẫn nhìn về phía Filkant với vẻ không thể tin nổi!
Cái tát này thực sự đến quá đột ngột, mãi tới bây giờ trong đầu Đông Phương Tuyết Ngưng vẫn còn ngơ ngẩn.
Dù có đánh nhầm thì… sự nhầm lẫn này cũng quá lớn rồi nhỉ!
Trong ánh mắt của Filkant loé lên tia sáng sắc lạnh, cứ thế nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyết Ngưng!
Nếu như hắn sớm biết chuyện Đông Phương Tuyết Ngưng nhìn Tiêu Chính Văn không thấy thuận mắt, vậy thì khi đó sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước với cô ta luôn rồi.
Tiêu Chính Văn là ai cơ chứ?
Là người mà không một ai trong gia tộc Kanter dám động vào!
Sao hắn có thể đắc tội với Tiêu Chính Văn chỉ vì một người phụ nữ chứ?
Người phụ nữ đáng chết này không chỉ đang hãm hại hắn mà còn đang kéo cả gia tộc Kanter vào trong đống lửa!
Nếu thật sự chọc giận Tiêu Chính Văn, gia tộc Kanter sẽ không còn tồn tại chỉ sau một đêm!
Dù là Andre cũng tuyệt đối không thể nhúng tay vào chuyện này!
“Filkant, anh… sao anh lại đánh em?”
Cuối cùng Đông Phương Tuyết Ngưng cũng không chịu nổi nữa, cứ thế gào lên chất vấn.
Cô ta không gào lên còn tốt, vừa mới gào mồm lên, lửa giận của Filkant lại lập tức xông lên tận đỉnh đầu.
Hắn lại lao tới trước mặt Đông Phương Tuyết Ngưng nhanh như tên bắn, không thèm nói thêm lời nào, vung mạnh tay lên giáng xuống thêm một bạt tai nữa!
“Bốp!”
Bạt tai này thậm chí còn vang hơn, sức lực cũng mạnh hơn, khiến cho Đông Phương Tuyết Ngưng lao vút lên không trung, xoay một vòng rồi mới ngã xuống mặt đất.
“Anh Tiêu bảo cô cút, đó là may mắn của cô, cô nên cút đi ngay mới đúng!”
Giọng nói trầm khàn của Filkant vang lên!
Một luồng sát khí từ dưới chân của Filkant dâng thẳng lên trên không, khiến đèn treo bên trên lễ đường đều vỡ tan tành!
Anh…Tiêu?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nghe thấy hai chữ này!
Hoá ra bọn họ đều cho rằng sự xuất hiện của Filkant sẽ chỉ khiến cho tình cảnh của Tiêu Chính Văn thêm phần bi thảm!
Thế nhưng không ai ngờ được rằng, vì Tiêu Chính Văn, mà Filkant thậm chí còn không ngại nặng tay như thế với vợ sắp cưới của mình!
“Filkant, anh điên rồi sao?”
Charles cũng nhìn về phía Filkant với vẻ không thể tin nổi!
Thế nhưng một giây sau, Filkant đã quay người, cơ thể giống một như tia sét lao thẳng về phía Charles.
Không đợi Charles hoàn hồn trở lại, một tia sáng trắng đã lao thẳng tới ngay trước mặt hắn.
“Bốp!”
Một cú đấm ở cự ly gần như vậy, Charles đâu thể phản ứng kịp!
Huống hồ Filkant còn cao hơn hắn một cảnh giới, dù cho hắn biết rõ Filkant tung cú đấm về phía mình thì căn bản cũng chẳng thể nào né tránh!
Cú đấm mạnh mẽ này khiến Charles bay thẳng ra xa hơn hai mươi mét, đập vỡ một cây trụ lớn trông to hơn cả hai người bình thường!
Khụ!
Charles phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất, hai mắt nhìn về phía Filkant với vẻ không dám tin!
Dù có thế nào hắn cũng không ngờ được Filkant lại vì tên Tiêu Quân Lâm đó mà dám ra tay với hắn!
“Filkant… anh… anh muốn chết à?”
Mấy thanh niên ở cảnh giới Thiên Vương hai sao đồng loạt đứng dậy, nhìn về phía Filkant bằng ánh mắt đối địch!
Ngay cả các giảng viên cũng vô thức tiến lên trước một bước, thế nhưng lại chẳng có ai dám đứng ra ngăn cản!
Từ đầu tới cuối, Tiêu Chính Văn vẫn giống như một người ngoài cuộc, vừa uống rượu vang vừa ăn quả hạch, ánh mắt điềm nhiên quan sát cảnh tượng diễn ra phía trước.
Mãi tới lúc này, Emily mới thở phào một hơi, cô ấy và gia tộc của mình có năng lực gì để bảo vệ cho Tiêu Chính Văn chứ?
Tiêu Chính Văn cần tới gia tộc Rhodes bảo vệ sao?
Rõ ràng là một chuyện quá đỗi nực cười!
Dù gì trước đây cô ấy cũng đã nhìn thấy Filkant như một tên tay sai hầu hạ Tiêu Chính Văn.
Vậy nên hôm nay khi Filkant ra tay với Đông Phương Tuyết Ngưng, cô ấy cũng chẳng lấy làm bất ngờ.
“Ồ, kỳ thực sao mấy người không thử nghĩ xem từ lúc nào mà gia tộc Rhodes lại ra mặt vì một nhân vật thấp bé, đáng tiếc, mấy người căn bản không thể nhìn ra được lý do bên trong!”
Emily lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sợ ngu người, lẽ nào Emily đã biết thân phận của Tiêu Chính Văn không hề tầm thường từ lâu rồi ư?
“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng muốn cướp Linh Huyết Đan, mấy người có hợp sức lại với nhau thì cũng chẳng đủ để anh Tiêu nghiền nát bằng một đầu ngón tay! Mấy người cho rằng mình có lực lượng đông đảo, nhưng lại không biết mấy người đã gây nên hoạ lớn tày trời cho gia tộc mình rồi!”
Emily lạnh lùng liếc nhìn Charles và Basak.
Cái gì?
Ngay cả vương tử Charles mà cũng gây ra hoạ lớn cho gia tộc ư?
Thanh niên Hoa Quốc này rốt cuộc có thân phận gì, đến tổ mẫu của Âu Lục mà cũng dám động vào?
“Tất cả hành động ngày hôm nay của mấy người có thể dùng từ không biết lượng sức mình để hình dung! Thầy Lữ, với tư cách là một giảng viên, thầy thật sự không nên mang lòng dạ hẹp hòi như thế!”
“Thầy cho rằng anh Tiêu phải sợ thầy sao? Thầy cho rằng dựa vào một mình thầy là có tư cách để đấu với anh Tiêu à? Lẽ nào thầy còn không hiểu tại sao học viện lại đứng về phía anh Tiêu mà không quan tâm tới thể diện của thầy ư?”
“Rốt cuộc ai lại có quyền lực lớn để đưa ra quyết định này đây? Câu nói “người không có hiểu biết thì dù sống tới trăm tuổi cũng chỉ uổng phí thời gian” chính là nói loại người như thầy đấy!”
Emily vô cùng lạnh lùng châm biếm.