"Bây giờ, ngươi có ý định gì không?" Đường Thiên hỏi Cố Tuyết, hắn đề nghị: "Chúng ta có thể đưa các ngươi theo cùng, chỉ cần rời khỏi thành Hắc Sơn. Các ngươi có thể đi đâu cũng được."
Cố Tuyết lắc đầu: "Ta không thể đi."
"Tại sao?" Đường Thiên không hiểu.
Lăng Húc ở một bên cười nhạo: "Nàng có thể đi sao? Nàng vừa rời khỏi Cố gia thì sẽ bị người ta nhìn chằm chằm. Kẻ địch của Cố gia sẽ không chút do dự giết chết nàng. Năn nỉ ngươi đó, trên người nàng có Tuyết Hồng huyết mạch ẩn tính, nếu như sinh ra thế hệ sau, đối với các gia tộc khác chẳng phải là phiền toái lớn sao?"
"Cũng đúng." Đường Thiên nghĩ đến gã Tề Á xuất quỷ nhập thần. Cục diện trước mắt hiển nhiên hắn không am hiểu, hắn vẫy vẫy tay: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Chờ!" Hiếm khi Cố Tuyết bộc lộ vẻ kiên quyết như chém đinh chặt sắt: "Chỉ cần chờ ba ngày, bọn nhất định sẽ trở về."
Lăng Húc liếc nàng một cái: "Những người kia có ích lợi gì?"
"Người nào?" Đường Thiên xán lại, như đứa trẻ hiếu kì.
"Tộc nhân của ta." Cố Tuyết giải thích: "Nếu như chi của nhà ta sụp đổ, tình cảnh bọn họ sẽ trở nên tồi tệ hơn. Bọn họ tuy không có cao thủ nào lợi hại, nhưng nhân số lại không ít, cũng là một sức mạnh."
"Vô dụng thôi." Thời gian Lăng Húc đi theo cạnh đại trưởng lão không ngắn. Gã hết sức thấu hiểu hoàn cảnh của Cố Tuyết, nhất châm kiến huyết*: "Những người này có ích lợi gì chứ, một mình ta cũng có thể làm cả đám ngã ngửa. Đừng tưởng đại trưởng lão sẽ nuốt giận vào bụng, dựa vào hiểu biết của ta về lão thì lão nhất định sẽ phản kích, hơn nữa còn là phản kích cực kỳ ác liệt!"
* nhất châm kiến huyết: một kim thấy máu, ý là một câu đã nói trúng trọng tâm vấn đề.
Lăng Húc liếc mắt nhìn Đường Thiên. Đường Thiên lộ vẻ khó hiểu: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Lăng Húc trợn cả lòng trắng: "Tên gia hỏa âm u hèn mọn như ngươi, đến lúc đó gặp đao thật thương thật, không nên tè ra quần đó."
Đường Thiên dương dương đắc ý nói: "Yên tâm, yên tâm, thiếu niên như thần rất mạnh, xưa nay không sợ đánh nhau, bằng không sao có thể thành lão đại của ngươi chứ?"
Sắc mặt Lăng Húc ầm trầm hẳn, khóe miệng co rúm một thoáng, sát mép bờ vực nổi khùng. "Lão đại" gì đó, tuyệt đối không phải kỷ niệm tuyệt vời rồi.
Cố Tuyết vừa nhìn thấy hai người sắp sửa làm ầm ĩ cả lên vội vàng nói: "Kỳ thực, còn một biện pháp."
Hai người bị lời nói của Cố Tuyết hấp dẫn, nhất loạt quay sang.
"Kỳ thực phụ thân đã phát hiện ra trong người ta mang huyết mạch ẩn tính từ khi ta còn rất nhỏ. Những năm gần đây cha ta đang nghiên cứu làm sao để mở ra huyết mạch ẩn tính. Bời vì lo lắng tin tức ta có huyết mạch ẩn tính lộ ra ngoài, phụ thân làm việc cực kỳ bí mật, ngay cả Mục thúc cũng không biết." Cố Tuyết giải thích.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comĐường Thiên còn tốt, hiểu biết của hắn về huyết mạch vô cùng nông cạn, nhưng Lăng Húc nghe được thì trợn mắt há mồm. Gã biết rõ giá trị của việc mở ra huyết mạch ẩn tính.
Mở ra huyết mạch ẩn tính, có nghĩa là...
Trên mặt Mục Lôi hiện rõ vẻ khiếp sợ.
Cố Tuyết áy náy liếc nhìn Mục Lôi, giải thích: "Đây cũng là một trong những lý do khiến phụ thân ta gặp nạn. Không hiểu vì sao tin tức lại lọt đến tai Cố An Hùng nên lão đến nhà thay Cố Vũ cầu thân. Phụ thân và Cố An Hùng quan hệ cực kém, lão lại tới cầu thân nên ta và phụ thân đoán rằng có khả năng lão đã biết được gì rồi."
"Thế nhưng chúng ta vẫn đánh giá thấp sự tàn nhẫn của lão. Bây giờ nghĩ lại một chút, quả thật chúng ta quá ngây thơ. Nếu như phụ thân thực sự có thể mở ra Tuyết Hồng huyết mạch cho ta, như vậy phụ thân rất có khả năng trở thành tân tộc trưởng. Cố An Hùng vì vị trí tộc trưởng, làm sao có thể để cho sự tình ngoài ý muốn xảy ra?"
"Khi ta nghe được tin tức phụ thân bị hại, thì ta hiểu đươc Cố An Hùng không chỉ muốn lấy vị trí tộc trưởng, mà lão cũng sẽ không bỏ qua cho ta." Cố Tuyết khuôn mặt có chút tái nhợt, đôi con ngươi màu nâu tràn ngập bi thương.
"Ai có thể chống lại sự hấp dẫn của Tuyết Hồng huyết mạch đây? Chuyện lão thay Cố Vũ cầu thân với phụ thân rồi bị phụ thân từ chối, toàn bộ Cố gia đều biết. Nếu như ta không đem việc Tuyết Hồng huyết mạch này tuyên dương ra ngoài, thì sau khi Cố Vũ bắt ta mang đi, mấy chi khác căn bản không dám cùng Cố Vũ tranh đoạt ta."
Cố Tuyết lẳng lặng tự thuật.
"Tên hỗn đản kia quá đáng hận rồi!" Mắt Đường Thiên hiện lên sự giận dữ: "Ta đi làm thịt lão!"
"Không!" Cố Tuyết lắc đầu: "Để lão cho ta, ta muốn tự tay chôn vùi lão." Ngữ khí bình tình làm Đường Thiên cảm thấy sau lưng bốc lên một trận hơi lạnh.
Quả nhiên nữ nhân không thể trêu vào a.
Lăng Húc hỏi: "Tại sao đến giờ ngươi vẫn chưa mở huyết mạch ra?"
Cố Tuyết ngưng trọng nói: "Phụ thân chưa hoàn thành nghiên cứu này. Ta cũng chỉ có thể căn cứ vào một ít suy đoán để mở ra, kết quả cuối cùng như thế nào ta cũng không biết nên ta cần chuẩn bị một chút."
"Tiểu thư!" Mục Lôi vừa nghe đến có thể có nguy hiểm, lập tức lộ ra vẻ phản đối.
Cố Tuyết quay mặt sang nhẹ giọng nói: "Mục thúc, thay vì để mặc người ta lăng nhục, ta càng muốn làm thử. Cho dù có chết, ta cũng không sợ."
Mục Lôi không nói gì, chỉ gắt gao cắn môi.
"Vậy chúng ta bây giờ phải chờ mấy người đó à?" Đường Thiên hỏi Cố Tuyết.
"Ừm." Cố Tuyết gật đầu, nàng lẳng lặng nhìn Đường Thiên chăm chú.
Bóng đêm dần dần buông xuống.
Đường phố trống trải, vắng lặng không một tiếng động, tuyết lại bắt đầu rơi.
Đường Thiên dùng gỗ sót lại trong phế tích dựng một cái lều, bốn người ngồi dưới lều. Cũng may gió cũng không lớn, lại có lều che chắn, dù là người yếu nhất như Cố Tuyết thực lực cũng ngoài tứ giai, mọi người không có gì quá chật vật.
"Lăng Húc, trước kia ngươi làm gì?" Đường Thiên rảnh rỗi nên tò mò hỏi.
Hắn cảm thấy Lăng Húc này rất có ý tứ, quả thực so ra còn hơn A Mạc Lý.
Lăng Húc liếc Đường Thiên một cái, coi như không nghe thấy.
"Đang hỏi ngươi đấy!" Đường Thiên kiên nhẫn nói.
"Lang thang." Lăng Húc bất đắc dĩ phun ra hai chữ.
"Lang thang?" Đường Thiên sáng mắt lên: "Vậy nhất định ngươi đã đi qua rất nhiều nơi."
"Đương nhiên rồi!" Trên mặt Lăng Húc lộ vẻ ngạo nghễ, khinh bỉ liếc Đường Thiên.
"Vậy ngươi nhất định biết cách rời khỏi nơi này!" Mặt Đường Thiên đầy vẻ chờ mong.
"Ngươi muốn rời Phỉ Lâm tinh?" Lăng Húc nhìn Đường Thiên một cái, giọng pha chút vẻ vui sướng trên sự đau khổ của người khác: "Muốn rời khỏi Phỉ Lâm tinh không hề dễ dàng. Các gia tộc hàng năm đều có danh ngạch, đề cử những thiếu niên có tiềm lực, tham gia thi đấu thí luyện, chỉ có mười người đứng đầu mới có tư cách rời Phỉ Lâm tinh."
Quả nhiên là giống lời Mục Lôi.
Đường Thiên nhíu mày, không cam lòng hỏi: "Lẽ nào không còn biện pháp nào khác?"
Nhìn thấy Đường Thiên mặt mày ủ rũ, Lăng Húc nhất thời cảm thấy tâm tình thật tốt: "Vành đai của Phỉ Lâm tinh không ổn định. Tinh Môn ở đây cực kỳ bất ổn, để ổn định Tinh Môn tiêu tốn rất lớn, do đó việc mở ra Tinh Môn chỉ hạn chế có mấy lần. Nếu ngươi muốn thử dùng những Tinh Môn vô danh kia thì cứ đi. Nhưng cũng đừng trách ta không nói rõ cho ngươi biết, những Tinh Môn vô danh của Phỉ Lâm Tinh vốn biến hóa rất nhiều, hắc, có thể đi tới nhưng không chắc có thể trở về."
"Nói không chừng ta có thể tìm được Tinh Môn đấy." Đường Thiên nói với vẻ không phục.
Lăng Húc ra vẻ "tùy ý ngươi": "Khả năng ngươi phải thất vọng đấy. Cái Tinh Môn năm đó ta dùng để đến đây đã không còn thấy tăm hơi. Vành đai tinh cầu nơi đây không ổn định. Nếu không có Tinh thần thạch ổn định, căn bản không thể ổn định Tinh Môn."
Đường Thiên kinh ngạc: "Ngươi không phải người Phỉ Lâm tinh sao?"
"Phí lời." Lăng Húc hừ một tiếng.
"Vây trước kia ngươi ở tinh tọa nào?" Đường Thiên lại bắt đầu hiếu kỳ.
"Bạch Dương tinh tọa." Lăng Húc hơi không kiên nhẫn: "Ngươi lề mề hỏi nhiều như vậy để làm gì?"
Đường Thiên quang minh lẫm liệt vỗ vai Lăng Húc: "Ta là lão đại của ngươi, có lão đại nào lại không hiểu rõ tiểu đệ chứ? Oa, Bạch Dương tinh tọa, đại tinh tọa a!"
"Cút!" Lăng Húc trợn mắt nhìn.
"Nói một chút đi mà, dù sao nếu mọi người không tán gẫu gì thì đêm sẽ rất dài." Trên mặt Đường Thiên đầy vẻ bát quái*: "Lúc ngươi đi học chắc lợi hại lắm nhỉ?"
* bát quái: nhiều chuyện, ngồi lê đôi mách, ...
"Ta chưa từng đi học." Lăng Húc lạnh mặt.
Không riêng gì Đường Thiên, cả Cố Tuyết và Mục Lôi cũng đầy bất ngờ.
"Vậy võ kỹ của ngươi là học từ ai?" Đường Thiên hỏi.
"Sư phụ của ta." Lăng Húc thay đổi gã, trở nên nhu hòa không ít.
"Lão sư của ngươi nhất định rất lợi hại." Mục Lôi cảm khái nói: "Có thể dạy được đệ tử xuất sắc như ngươi, ông ta rất định rất vui mừng!"
Lăng Húc lắc đầu, ôm ngân thương, thân thể co lại thành một khối, tâm tình hơi trầm lại: "Ông ấy rất bất mãn với ta."
"Không hài lòng với ngươi?" Đường Thiên ngẩn ngơ: "Ngươi lợi hại như vậy, ông ấy còn không thỏa mãn."
Đừng nhìn hắn đánh Lăng Húc một trận mà nhầm, đó chẳng qua là vì hắn chiếm đại tiện nghi.
Mục Lôi cùng Cố Tuyết cũng mang vẻ không tin đầy mặt. Trong mắt hai người, Lăng Húc mới bằng đấy tuổi đã có thực lực cường hãn như thế mà vẫn không hài lòng, vậy lão sư của Lăng Húc nghiêm khắc đến mức nào?
"Ông ấy thất vọng về ta." Lăng Húc ôm ngân thương, ánh mắt nhìn về phía xa. Dưới bông tuyết tung bay, hơi chút thất thần, nhẹ giọng rủ rỉ: "Ông ấy thực sự thất vọng về ta."
Đến kẻ đầu óc thô thiển như Đường Thiên cũng nhìn ra tâm tình Lăng Húc không tốt lắm.
Lăng Húc lầm bầm lầu bầu: "Ta vẫn thấy ta làm chưa đủ tốt nên sư phụ không hài lòng. Không sai, ta có thể nhìn thấy trong mắt ông ấy sự thất vọng và không hài lòng. Ông ấy là người tốt, người tốt chân chính, đã thu dưỡng ta từ nhỏ. Nếu không nhờ sư phụ, ta đã sớm bị sói ăn thịt ở nơi hoang dã. Ta rất nỗ lực, luôn rất nỗ lực, nhưng ông ấy vẫn rất thất vọng."
Hoa tuyết mang theo yên tĩnh rơi xuống trong tầm mắt, những hình ảnh quen thuộc trong ký ức lặng lẽ nổi lên.
Âm thanh của Lăng Húc lúc này giống như đang nói mê.
"Ta biết, người muốn cho ta làm người tốt, người tốt giống ông ấy. Đến khi sư phụ tạ thế, ta vẫn không làm ông ấy vừa lòng. Ta bắt đầu lang thang, lưu lãng tứ xứ. Bắt đầu từ năm mười một tuổi đến giờ, ta vẫn lang thang. Thực lực của ta càng ngày càng mạnh, thế nhưng luôn có cảm giác không vui. Mỗi lần không vui, ta liền đi đến chỗ khác."
"Bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi?" Mục Lôi không nhịn được, hỏi.
"Mười bảy." Lăng Húc không đổi sắc mặt.
Mục Lôi và Cố Tuyết đều bị thất kinh. Lăng Húc mười bảy tuổi, mà lang thang ròng rã sáu năm. Bọn họ không thể nào tưởng tượng được, một đứa bé mười một tuổi lang thang bên ngoài, trong thế giới người lớn toàn chém giết.
Chẳng trách gã lại mạnh như vậy!
Đến cả Mục Lôi cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Oa ha! Chúng ta bằng tuổi nha!" Đường Thiên hưng phấn giơ hai tay lên cao hoan hô: "Yên tâm! Từ hôm nay về sau, lão đại sẽ che chở ngươi. Chúng ta sẽ tạo thành bộ đôi thiếu niên như thần vô địch. Giết đến Nam Thập Tự tinh tọa! Cứu Thiên Huệ trở về!"
Bộ đôi thiếu niên như thần vô địch...
Khóe mắt Lăng Húc co rúm, hết thảy tâm tình thương cảm lập tức bị phá tan thành mây khói. Gia hỏa này quả nhiên là cao thủ phá hoại bầu không khí a.
Chính mình lại nhu nhược trước mặt trên hỗn đản như vậy, thật quá mất mặt rồi!
Chờ một chút!
Tên khốn kiếp này mới nói cái gì?
Trong mắt Lăng Húc lóe lên một đạo hàn mang, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
---- Nam Thập Tự tinh tọa!