Lúc ông Triệu dùng hết sức ra đòn, trong hang động Thiên Phủ ở núi Cửu Long xa xôi có một người đàn ông trẻ với mái tóc dài tung bay chậm rãi đứng dậy từ trên đài sen trắng.
Người đàn ông trẻ nhìn ông già đứng bên cạnh và nói: "Người đó là Triệu Hoa Phong của Hoa Sơn đúng không?"
Ông già đó chính là Tiêu Long!
Tiêu Long khẽ nhíu mày: "Tôn Thượng, thật ra từ mấy ngày trước, con trai của Từ Thiên Thuật bị đánh, cường giả ngoài lãnh thổ đã lên kế hoạch, lần này phái mười mấy cường giả cảnh giới Thiên Thần tới là muốn chặt đứt tia hy vọng cuối cùng của Hoa Quốc!"
"Nếu như Tiêu Chính Văn chết, ba trái tim rồng sẽ mất chủ, như vậy càng khó mà khai quật di tích Long tộc!"
Tiêu Long nói những lời này không để xen chút cảm xúc, như thể cụ ấy đang nói về chuyện gì đó không liên quan đến mình.
Nghe vậy, người lập ra phái Quang Minh là Hạo Thiên quay đầu lại đánh giá Tiêu Chính Văn, đột nhiên ngẩng đầu bật cười: "Tiêu Long, lẽ nào ông không lo lắng cho cháu trai của ông chút nào sao?"
Tiêu Long khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Sống chết có số, nếu mạng của nó chỉ đến thế thì tôi cũng không cứu được! Đại cục luôn biến đổi, ai có thể bảo vệ tất cả những người xung quanh mình được đây?"
Hạo Thiên khẽ lắc đầu nói: "Không! Cậu ấy không thể chết, ít nhất không phải bây giờ! Đám người Vũ Thiên Tôn quá ngu ngốc, chỉ muốn bản thân có được tim rồng, nhưng lại không biết người có được tim rồng phải trả giá rất đắt!"
"Nếu Tiêu Chính Văn đã có ba trái tim rồng, tại sao không để cậu ấy có được năm trái, sau đó khai quật di tích Long tộc, mở ra những bí mật bên trong!"
Nói đến đây, Hạo Thiên ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời, khẽ nhắm mắt lại.
Tiêu Long cau mày nói: "Tôn Thượng, nếu như đắc tội với Hoa Sơn, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của ngài đấy!"
Hơn hai mươi năm gia nhập phái Quang Minh, Tiêu Long luôn một lòng trung thành mới giành được sự tin tưởng của Hạo Thiên.
Bây giờ, đã đến thời khắc mấu chốt, càng không thể để mọi nỗ lực trước đây đều đổ sông đổ bể!
Thực ra trong lòng cụ ấy sớm đã vô cùng lo lắng.
Tiêu Chính Văn là hậu duệ duy nhất của nhà họ Tiêu, sao có thể không sốt ruột chứ!
Nhưng càng những lúc như thế này, càng phải bình tĩnh!
"Hoa Sơn? Chúng ta không giết người, vào những lúc như thế này này, trên tay càng không thể dính máu. Về phần mấy người phe Vũ Thiên Tôn, cứ để bọn họ làm theo ý mình là được! Dù sao tương lai của phái Quang Minh cũng không phải do bọn họ quyết định!"
Hạo Thiên thản nhiên nói.
"Mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của Tôn Thượng!"
Tiêu Long gật đầu nói.
Nghe giọng điệu của Tiêu Long bình tĩnh như vậy, Hạo Thiên hơi khó hiểu hỏi: "Tiêu Long, tôi rất muốn biết tại sao ông lại bình tĩnh như vậy? Người đời đều có tình cảm, tình thân là thứ khó vứt bỏ nhất!"
Đừng nhìn Hạo Thiên vẫn còn trẻ như vậy mà lầm, tuổi của cụ ta thực ra còn lớn hơn Tiêu Long rất nhiều, nên vô cùng hiểu rõ lòng người!
"Cho dù tôi không muốn từ bỏ thì có thể làm được gì chứ, Tôn Thượng, nói thật lòng, đứng trước tình huống như vậy ngay cả tôi cũng cảm thấy giống như một hạt cát giữa sa mạc, mạng sống của chính mình còn không thể bảo đảm, còn nói gì đến việc lo cho người khác?"
"Không phải tôi không muốn cứu, cũng không phải trong lòng không lo lắng, mà là vạn vật trên đời này sẽ không thay đổi theo ý của mình, giống như hơn hai mươi năm trước, lúc Tôn Thượng cứu tôi!"
"Ai có thể ngờ rằng lúc đó tôi lại bị hãm hại, rơi vào đường cùng!"
Khi Tiêu Long nói lời này, cụ ấy không khỏi rơm rớm nước mắt!
Hạo Thiên khẽ gật đầu.
Những gì Tiêu Long nói cũng chính là những gì cụ ta nghĩ trong lòng.
Đừng nói Tiêu Long, ngay cả cụ ta cũng cảm nhận được sự bất lực vô cùng sâu sắc, bởi vậy cụ ta mới luôn sống ẩn ở đây!
"Chúng ta đi thôi!"
Nói xong, Hạo Thiên và Tiêu Long bước ra khỏi động Thiên Phủ.
...
Bên kia, ông Triệu lại tiếp tục tung ra tuyệt chiêu sở trường - Thiên Tinh Cửu Diệu, trận pháp này do hai chòm sao Bắc Đẩu và Tham Lang Phá Quân tạo thành.
Khi ánh sáng mạnh này tản đi, trong bán kính trăm mét, sát khí tràn ngập, thậm chí ngay cả ánh sáng mặt trời cũng trở nên nhạt nhòa.
Bầu trời trên đầu Tiêu Chính Văn hiện ra một hình thái cực âm dương và Thiên Tinh Cửu Diệu cứ như từ hư không rơi xuống.
Hai luồng kình khí đan vào nhau, trường kiếm trong tay ông Triệu tỏa ra luồng sáng xanh, chói lọi tập trung tại một điểm.
"Hôm nay dù có thịt nát xương tan tôi cũng phải giết bằng được cậu!"
Ông Triệu gầm lên và vung kiếm đâm thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn trông có vẻ đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng không phải vậy.
Thất Tinh Bộ Pháp trong Thiên Sơn Thư lục đã được anh dày công tu luyện, bước chân khẽ nâng lên, vị trí không ngừng thay đổi, cả ba nhát kiếm liên tiếp của ông Triệu đều không trúng.
Chỉ riêng kiếm khí đã khiến cây cối ở xung quanh bị chém nát.
Tiêu Chính Văn nâng thanh giáo lên rồi đánh tới, đồng thời sử dụng trận pháp, đâm ra một nhát.
Một vài luồng sát khí từ nhiều hướng khác nhau lao thẳng vào người ông Triệu.
"Không hay rồi! Mau lùi lại!"
Ông Hứa đột nhiên hét lên một tiếng với ông Triệu.
Nhưng ngay khi mũi giáo của Tiêu Chính Văn chuẩn bị xuyên vào cơ thể của ông Triệu, khóe miệng ông Triệu khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
Đây chính là điều mà cụ ta muốn, từ việc thăm dò ban nãy, ông Triệu đã nhìn ra, mặc dù thực lực của Tiêu Chính Văn cao nhưng kinh nghiệm không nhiều.
Cùng lúc đó, trên thanh kiếm lóe lên luồng ánh sáng xanh.
Rõ ràng là ông Triệu không cho Tiêu Chính Văn bất kỳ một cơ hội trốn tránh nào, nhất định phải giết chết bằng một đòn.
Ông Triệu tự cho rằng mình đã tính toán cẩn thận, nhưng bản thân Tiêu Chính Văn không có kinh nghiệm nhiều như ông Triệu, tuy nhiên trong Thiên Sơn Thư Lục lại có vô vàn kiến thức.
Với trường hợp như thế này, sao Tiêu Chính Văn lại không nhìn ra được mưu đồ của ông Triệu chứ.
Vì vậy, Tiêu Chính Văn đã sớm chuẩn bị, ngay khi ông Triệu quay người lại, Tiêu Chính Văn đã lùi xa mấy chục mét.
Lúc luồng ánh sáng xanh xẹt qua Tiêu Chính Văn, anh đã ở khoảng cách xa hàng chục mét.
Ông Triệu vô cùng tự tin nên nhát kiếm này mang uy lực trời sao tối thượng.
Chắc chắn Tiêu Chính Văn không thể tránh né nhát kiếm này, nhưng tại thời điểm thanh kiếm vung ra, cụ ta lại phát hiện Tiêu Chính Văn đã biến mất, nhát kiếm uy lực mạnh mẽ này bị rơi vào hư không.
Nhưng đây không phải là điều tồi tệ nhất, ngay lúc cụ ta chém kiếm vào không khí, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện phía sau lưng và tung ra một cú đánh.
Ông Triệu không phải kẻ ngốc, nếu cú đánh này trúng người thì không chết cũng trọng thương.
Cụ ta muốn né tránh nhưng đã quá muộn, vì vậy chỉ có thể nghiến răng nghiêng người sang trái, dùng vai phải đỡ lấy cú đánh của Tiêu Chính Văn.
Bịch!
Nửa người ông Triệu ngã sụp xuống, xương trên vai phải cũng bị đánh nát, ông Triệu hét lên một tiếng thảm thiết, thanh kiếm trong tay bay thẳng ra ngoài.
Không đợi ông Triệu đứng vững, Tiêu Chính Văn nhấc thanh giáo dài lên rồi xông về phía cụ ta.
Mà phía sau Tiêu Chính Văn lại đồng thời xuất hiện chín ngôi sao chói mắt!
Đó là Thiên Tinh Cửu Diệu!
Mẹ kiếp, nhìn ông đây chỉ mới dùng một lần mà cậu đã biết cách dùng luôn sao?
Mặc dù vẫn là ban ngày, nhưng trên bầu trời đã có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng của chòm sao Bắc Đẩu.
Ông Triệu vừa trốn vừa rét run vì sợ hãi.
Thiên Tinh Cửu Diệu của Tiêu Chính Văn đã hấp thụ sức mạnh của chòm sao Phá Lang, cùng lúc đánh về phía ông Triệu.
Chết tiệt, còn chuyên nghiệp hơn cả Thiên Tinh Cửu Diệu mà ông Triệu thi triển nữa sao?
Trong lòng ông Triệu không ngừng đặt ra những dấu chấm hỏi.
Thiên Tinh Cửu Diệu là tuyệt kỹ độc môn của Hoa Sơn, sao Tiêu Chính Văn biết được chứ?
Chỉ là ông Triệu đã không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện không liên quan gì đến tính mạng mình.
Một luồng sáng trắng chói lọi tập trung lại một điểm và đâm xuyên qua người ông Triệu trong nháy mắt.
Mãi đến khi mũi giáo đâm tới, ông Triệu vẫn trợn mắt há mồm kinh hãi.
Những gì Tiêu Chính Văn thi triển không phải là Thiên Tinh Cửu Diệu chân chính.
Nó hoàn toàn là trông mèo vẽ hổ, nhưng nhát giáo này lại có sức mạnh của chín ngôi sao.
Lâm trận học lỏm!