Long Ngao là Thiên Vương thiên cấp bốn sao không phải là giả, nhưng bên phía bọn chúng cũng có bốn cao thủ cảnh giới Thiên Vương, đối diện với sự hợp lực quây giết của bốn cao thủ cảnh giới Thiên Vương, một mình Long Ngao sao có thể là đối thủ được đây?
Hơn nữa, bốn người bọn chúng ai ai cũng là cao thủ kỳ cựu từng chiến đấu cả trăm trận.
Đừng nói là Long Ngao, dù Long Nguyệt có liên thủ với anh ta thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của bốn người này!
Hơn nữa, thân phận của Rost hết sức đặc biệt, dù cho Long Ngao thật sự có thực lực đó thì căn bản cũng không dám đối đầu!
Bởi vì võ tông của Hoa Quốc cũng phải cúi đầu trước gia tộc đứng phía sau Rost, dù gì lúc này, đại chiến sắp sửa bùng nổ, võ tông Hoa Quốc cần phải cầu cạnh Mỹ Lục!
Vả lại, giết nhiều người của gia tộc Rost như vậy chẳng khác gì đang tuyên chiến với gia tộc số một Mỹ Lục, hơn nữa còn là thế gia võ thuật số một.
Võ tông Hoa Quốc biết được chuyện này cũng sẽ không bỏ qua cho mấy người Tiêu Chính Văn!
Chỉ là, những tiếng cười đùa chế nhạo xung quanh vừa dứt, Long Ngao đã hét lên một tiếng, sau đó cơ thể liền chuyển động, một cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương lập tức bay ra xa.
Chỉ cần một đòn đã đánh cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương máu thịt lẫn lộn, tắt thở ngay tại chỗ!
Không đợi mấy cao thủ cảnh giới Thiên Vương còn lại kịp hoàn hồn, cú đấm của Long Ngao đã lao tới, mang theo cả tiếng xé rách không khí.
“Bốp bốp bốp!”
Những tiếng đấm đá nối tiếp nhau vang lên, khiến Rost sợ hãi biến sắc!
Ban đầu hắn còn cho rằng Tiêu Chính Văn chỉ doạ hắn thôi, nhưng không ngờ đối phương lại ra tay thật, hơn nữa vừa ra tay đã thẳng thừng đoạt mạng!
Trong nháy mắt, mấy cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương chịu trách nhiệm bảo vệ cho Rost đã bị giết sạch!
Ngay cả đám vệ sĩ vừa hay tin đã xông tới trước cửa cũng đờ đẫn đứng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bọn chúng đều hiểu rõ, ở trên thế giới này, có một số người hoàn toàn không sợ vũ khí nóng!
“Dừng tay! Hoa Quốc mấy người muốn tuyên chiến với gia tộc chúng tôi hay muốn tuyên chiến với Mỹ Lục thế hả?”
Rost kinh hoảng gào lên.
Lúc này, sợ cũng chẳng có tác dụng gì, hắn chỉ đành nhắc đến gia tộc của mình và Mỹ Lục – cường quốc số một thế giới để uy hiếp Tiêu Chính Văn.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn và một giọng nói đầy dứt khoát.
“Khiêu chiến ư? Mấy người bắt cóc người dân Hoa Quốc trên chính mảnh đất của chúng tôi, là ai cho mấy người lá gan đó?”
“Anh nói linh tinh! Tôi… tôi chỉ hẹn bọn họ tới trang viên chơi mà thôi! Còn không mau bảo người của anh dừng tay lại ngay cho tôi!”
Rost kinh sợ nhìn Long Ngao như đang nhìn một sát thần, lớn tiếng gầm lên.
Mặc dù thân phận của hắn phơi bày ở đó, nhưng thực lực mới là sự bảo đảm đáng tin cậy nhất!
Trước mắt, mấy cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương mà gia tộc điều động đến bảo vệ cho hắn đã lần lượt mất mạng, sao Rost lại không hoang mang chứ?
Chỉ là hắn vừa dứt lời, một chiếc gạt tàn trên mặt bàn đã đập thẳng vào đầu hắn.
Rost bị gạt tàn đập trúng, đầu rách toác, máu chảy lênh láng, vừa ôm lấy vết thương trên đầu vừa lớn tiếng gào lên: “Các người điên rồi à? Đám lợn Hoa Quốc, lẽ nào các người không sợ chết hả?”
Từ nhỏ tới lớn, có ai dám động tới hắn đâu?
Dù là lãnh đạo cấp cao trong quân đội Mỹ Lục, thấy hắn cũng phải nể mặt vài phần!
Trước đây bên phía Âu Lục có một lãnh đạo cấp cao trong quân đội chỉ nói năng lỗ mãng với hắn mà đã bị người của mười gia tộc lớn ở Âu Lục giết sạch hết cả nhà!
Có thể nói, chỉ cần tiết lộ bối cảnh gia tộc của hắn thì gần như có thể nghênh ngang bước đi ở bất kỳ ngõ ngách nào trên thế giới!
Nhưng hôm nay hắn lại bị thuộc hạ của Tiêu Chính Văn dùng gạt tàn ném cho bể đầu chảy máu?
“Vua Bắc Lương, mong anh suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động, người này quả thực không thể đắc tội được đâu!”
Dương Linh Nhi vội vàng lên tiếng ngăn cản Tiêu Chính Văn.
Chuyện này vốn dĩ bắt nguồn từ cô ta, cô ta không hy vọng nhìn thấy Tiêu Chính Văn vì cứu mình mà trở thành kẻ thù chung của võ tông Hoa Quốc, càng không muốn nhìn thấy Tiêu Chính Văn vì chuyện của cô ta mà gây nên rắc rối lớn!
Đúng vào lúc này, mấy người đàn ông bước nhanh vào bên trong, người dẫn đầu vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Mong vua Bắc Lương giơ cao đánh khẽ”.
Trong số mấy người vừa bước vào, ngoại trừ tên cầm đầu là người da trắng thì những người còn lại đều là người Hoa Quốc!
Chỉ thấy một ông lão người Hoa Quốc sải bước tiến lên trước, nói với Tiêu Chính Văn: “Vua Bắc Lương, tôi là người của Hằng Sơn!”
Sau khi biết tin Tiêu Chính Văn đích thân tìm đánh tới tận nơi, ông Chu đã liên hệ với năm đại danh sơn, lo sợ chuyện này sẽ bị làm ầm lên, ảnh hưởng đến kế hoạch liên minh của Từ Thiên Thuật!
Sau khi năm đại danh sơn bàn bạc mới cử mấy người này tới để khuyên ngăn Tiêu Chính Văn.
“Người của Hằng Sơn?”
Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn ông lão, cũng không nói gì nhiều.
“Vua Bắc Lương, chuyện này không nên xé ra to, theo tôi thấy, chuyện gì cũng nên dĩ hòa vi quý”.
Ông lão chắp hai tay ra sau lưng, lắc đầu nói.
Suy cho cùng, nhiệm vụ của bọn họ là đến đưa Rost đi, còn những chuyện khác thì không liên quan tới họ!
“Ông nói cái gì? Dĩ hòa vi quý ư?”
Tiêu Chính Văn đột nhiên quay đầu lại nhìn ông lão.
Sau đó anh chỉ vào hai người phụ nữ khắp người bầm tím, nói với lão: “Ông nói thử cho tôi xem, dĩ hòa vi quý kiểu gì?”
Tiêu Chính Văn vừa lên tiếng đã khiến cho ông lão kia cứng họng.
Mãi một lúc sau, lão mới lên tiếng: “Vua Bắc Lương, tôi nghĩ chắc hẳn cậu cũng biết rõ, ngày diễn ra cuộc đấu sắp tới gần, hơn nữa đây còn đang ở trong trang viên của cậu Rost!”
“Hành động lúc này của cậu chẳng khác gì đang hành hung trên lãnh thổ của người khác, vậy nên tốt nhất đừng làm lớn chuyện này thêm nữa!”
“Ồ? Lãnh thổ của người khác? Khắp nơi đều là đất của quân vương, mỗi một tấc đất ở đây đều là của Hoa Quốc! Sao mà qua miệng ông lại biến thành lãnh thổ của người khác rồi?”
“Hơn nữa, ở trên lãnh thổ của Hoa Quốc tự ý bắt cóc người dân Hoa Quốc, đây là hành động gì? Lẽ nào không phải là đang khiêu khích sao?”
“Chuyện này…”
Ông lão bất lực thở dài, nói: “Dù là như vậy, tôi cũng hy vọng cậu Tiêu nghĩ cho đại cục…”
“Đại cục?”
“Hừ! Ngay cả nhân dân của Hoa Quốc cũng chẳng thể bảo vệ, còn muốn đại cục gì nữa?”
“Hơn nữa, chuyện ngày hôm nay, bất luận là ai tới cũng tuyệt đối không thể hoà giải được đâu! Long Ngao!”
Sau một tiếng gầm đầy phẫn nộ của Tiêu Chính Văn, Long Ngao tiến một bước lên trước, chuẩn bị ra tay với Rost.
Lúc này, ngay cả ông lão đó cũng sững sờ, lẽ nào Tiêu Chính Văn muốn giết hết những người ở đây sao?
Giết người khác thì không sao, nhưng Rost thì tuyệt đối không thể động vào, nếu không chuyện này nhất định sẽ tạo nên ảnh hưởng rất xấu cho liên minh của vùng ngoài lãnh thổ!
Mãi đến lúc này, người đàn ông da trắng đứng đầu mới tiến lên trước một bước, ngăn cản với giọng điệu sặc mùi sát khí: “Vua Bắc Lương, xin chớ vội ra tay!”
Rost vội vàng nhìn về phía người đứng đầu đó rồi bước nhanh tới trốn sau lưng ông ta: “Tướng quân Kont, chỉ cần hôm nay tôi có thể bình an rời khỏi nơi này, tôi nhất định sẽ không quên ân tình của ông!”
Người đàn ông tên là Kont đó khẽ gật đầu, chắp hai tay ra sau lưng, đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn rồi nói: “Vua Bắc Lương, mấy người có biết lần này Mỹ Lục chúng tôi đã phái ra ba hạm đội cực mạnh!”
“Cậu làm cậu chủ Rost bị thương thì không chỉ bên phía cường giả ngoài lãnh thổ sẽ từ chối liên minh với Hoa Quốc mà ba hạm đội của chúng tôi cũng sẽ khai nòng với vùng biển Hoa Quốc!”
“Hành động của cậu sẽ chỉ khiến cho hai nước trở mặt với nhau mà thôi!”
Dứt lời, sắc mặt của mọi người trở nên khó coi, đặc biệt là Dương Linh Nhi cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Tiêu Chính Văn, dù cậu là vua Bắc Lương thì cũng không có cách nào thao túng cục diện ngày hôm nay đâu, tôi tin rằng Thiên Tử của Hoa Quốc nhất định sẽ không muốn khai chiến với Mỹ Lục chúng tôi!”
“Hơn nữa, cậu Rost chỉ hẹn hai cô gái Hoa Quốc tới vui chơi, vậy đã vi phạm điều khoản pháp luật nào của Hoa Quốc mấy người?”
Rõ ràng, Kont nhắc đến quân lực của Mỹ Lục và chuyện liên minh vùng ngoài lãnh thổ để đe dọa Tiêu Chính Văn.
Thấy Tiêu Chính Văn không đáp lời, Kont cười khẩy lên tiếng: “Hừ! Hôm nay tôi phải xem thử ai dám làm gì cậu chủ Rost! Giờ tôi sẽ dẫn cậu chủ Rost rời đi, ai dám ngăn…”
Nhưng ông ta vẫn chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đột nhiên giơ tay giáng xuống một bạt tai đau điếng.