Không chỉ Hoa Quốc đang chuẩn bị cho trận chiến mà ngay cả Âu Lục và Mỹ Lục cũng đều đang điều động đại quân.
Thậm chí ngay cả Phi Lục nhỏ bé cũng đang bí mật điều động quân đội để đi về hướng biên giới Hoa Quốc.
Lãnh đạo cấp cao của tất cả các nước trên thế giới đều đang đợi kết quả trận chiến của các cường giả ngoài lãnh thổ.
Sáng hôm sau, cả Long Kinh đều bao trùm trong bầu không khí áp lực và đáng sợ.
Hàng chục nghìn người dân Long Kinh đều ở trong nhà xem phát sóng trực tiếp trên tivi.
Vô số truyền thông mạng của Hoa Quốc đều bắt đầu hình thức livestream cùng một lúc.
Dù sao trận đấu này cũng liên quan đến vận mệnh một trăm năm tới của Hoa Quốc, càng liên quan đến vinh nhục của mỗi một người.
Hứa Thiến đã đến trước cửa nhà trọ đợi đón Tiêu Chính Văn đến xem trận đấu.
Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân cũng dậy từ rất sớm, sải bước ra khỏi nhà trọ, Hứa Thiên bước đến đón.
“Anh Tiêu, tôi đã đặt giúp anh chỗ ngồi, mời đi theo tôi”.
Hứa Thiến vội vàng mở cửa cho Tiêu Chính Văn.
Lúc này xung quanh đấu trường đã xây lên mấy bục cao.
Bên trên lần lượt đặt bàn trà và ghế ngồi, đó là khu vực nghỉ ngơi được chuẩn bị cho các cường giả ngoài lãnh thổ.
Bên dưới đã đông nghịt người, các thế lực đều đang hồi hộp đợi các cường giả ngoài lãnh thổ bên mình bước lên võ đài.
Thấy Hứa Thiến dẫn mấy người Tiêu Chính Văn bước vào đấu trường, Hứa Thiên Chí cũng không nói gì nhiều chỉ vào mấy vị trí đặt ở hàng đầu tiên, trầm giọng nói: “Mấy vị trí trống hàng phía trước đã được bày bố trận pháp phòng thủ”.
“Hãy nhớ dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng đừng nhiều chuyện, càng đừng tùy tiện ra vào”.
Cụ ta làm như thế thật ra là vì suy nghĩ đến sự an toàn của cháu gái mình.
Còn Tiêu Chính Văn.
Hừ!
Người đã bị Từ Thiên Thuật điểm tên thì sống hay chết chẳng có gì khác biệt cả.
Trận chiến kết thúc, bất kể Tiêu Chính Văn chết hay sống đều chỉ có một kết cục chết.
“Trận pháp ở cấp bậc này gần như không thể phòng thủ trước sức mạnh của cường giả ngoài lãnh thổ, khó đảm bảo không ảnh hưởng đến Long Kinh”.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn trận pháp phòng thủ xung quanh khẽ nhíu mày.
“Cấp bậc này đã là cao nhất rồi!”
Mặc dù Hứa Thiên Chí nói như thế nhưng vẫn cảm giác rất ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn.
Trận pháp xung quanh đấu trường là một loại trận pháp phòng thủ được truyền lại qua bao thế hệ của nhà họ Hứa.
Đừng nói là đời này, ngay cả trong các cường giả hơn một trăm năm trước, người có thể nhận ra trận pháp này cũng không nhiều.
“Vẫn nên dùng trận pháp bí mật không gian của Hoa Sơn là tốt nhất”.
Tiêu Chính Văn lập tức nói.
Dù sao trước đây Alan từng nói với anh trận đấu lần này của cường giả ngoài lãnh thổ gần như tất cả mọi người cùng nhắm vào Hoa Quốc, khó đảm bảo họ sẽ không cố ý phá hoại hệ thống phòng thủ của Long Kinh.
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn vẫn luôn có dự cảm chẳng lành, dường như trận đấu lần này không đơn giản như bề ngoài.
Nghe nói thế, sắc mặc Hứa Thiên Chí trở nên lạnh lùng chỉ vào mấy vị trí đó nói: “Hai đứa chỉ việc qua đó là được, còn những việc khác không phải là việc mà một thằng ranh con như cậu nên nhiều lời”.
Trận pháp bí mật không gian của Hoa Sơn là thứ nói mở là mở được à?
Nếu chỉ là cao thủ cấp Thiên Vương bình thường thì dù mở được trận pháp bí mật không gian cũng không thể ngăn được một đòn tấn công toàn lực của cường giả cảnh giới Thiên Thần.
Nhưng mười một lão già Hoa Sơn gần như đều bị Tiêu Chính Văn giết sạch.
Đi đâu để tìm được nhiều cao thủ cảnh giới Thiên Thần đến bày bố trận pháp như thế chứ?
“Anh Tiêu, chúng ta qua đó đi!”
Hứa Thiến thấy Hứa Thiên Chí đã có vẻ tức giận bèn vội vàng dẫn Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đi về phía hàng ghế đầu tiên.
Ngay khi mấy người Tiêu Chính Văn ngồi vào chỗ không lâu thì đám đông bỗng trở nên hỗn loạn, chỉ thấy đám đông chia thành hai bên, hai người đàn ông cao lớn vóc dáng vạm vỡ sải bước vững vàng đi lên bục cao.
“Đây chắc hẳn là cường giả bên phía Phi Lục nhỉ? Nghe nói lần này bên Phi Lục cứ đến hai cường giả cấp Kim Cang”.
“Cấp Kim Cang là gì?”
“Là người có cơ thể có thể so với kim cương, đừng nói là dùng đạn, dù là bom nguyên tử cũng không bị nổ chết, đó chính là cấp Kim Cang”.
Mọi người khẽ gật đầu.
Sau khi thực lực đạt đến cảnh giới Thiên Thần, rất nhiều người đều sẽ lựa chọn học thêm thứ mình giỏi nhất, có người giỏi về trận pháp, có người giỏi về chiêu thức, cũng có người lại tu luyện khả năng đối kháng.
Vì ở Phi Lục, trận pháp và chiêu thức đều rất hiếm, thế nên luyện tập khả năng đối kháng mới là lựa chọn tốt nhất với họ.
Chỉ cần có thể vững vàng đối kháng mấy đợt tấn công của đối phương thì thực lực của đối phương sẽ yếu đi, lúc này nếu phản công thường thì có thể có hiệu quả không ngờ được.
Một bên khác lại có ba người đàn ông da trắng bước lên bục cao.
So với hai cao thủ Phi Lục thì gương mặt của ba người này còn có vẻ kiêu ngạo xem thường mọi thứ.
Ba người này đều từng là sự tồn tại cấp bậc truyền thuyết của Âu Lục, thậm chí còn một người là kiếm thủ của đại đế Charlie.
Địa vị của đại đế Charlie ở Âu Lục tuyệt đối không thua kém gì địa vị của Thủy Hoàng Đế ở Hoa Quốc.
Sau khi đế quốc do đại đế Charlie bị phân chia mới có vài chục nước nhỏ ở Âu Lục hiện giờ.
“Sao ba người này cứ giống người hầu thế nhỉ, khác hoàn toàn với hai người vừa rồi”.
“Xì, anh biết cái quần què gì, có thấy người ở giữa không? Người đó là kiếm thị của đại đế Charlie”.
“Kiếm thị? Chẳng phải chỉ là một người hầu cầm kiếm thôi sao?”
“Đệch, anh ngốc thật hay ngốc giả thế, người hầu cầm kiếm của đại đế Charlie là người đã từng đánh bại vua Arthur”.
Vừa nghe thế, đám người không khỏi rộ lên một trận nhốn nháo.
Mặc dù vua Arthur bị Tiêu Chính Văn giết cách đây một tháng.
Nhưng uy danh của cụ ta vẫn không hề giảm.
Người có thể đánh bại vua Arthur gần như là đỉnh cao của sức chiến đấu trong thời hiện đại.
Tiếp sau đó cường giả ngoài lãnh thổ của các thế lực khác cũng lần lượt bước lên, bên dưới càng nhốn nháo bàn tán.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không thèm để ý gì đến đám người này, mà vẫn luôn tìm kiếm ba người Vy Hào.
Không lâu sau, chỉ thấy ba người đàn ông phương Đông mặc bộ kiếm phục võ sĩ sải bước dài đi lên bục cao.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn ba người này, tiện tay bưng tách trà nhấp một hớp trà.
“Chủ thượng, ba người Vy Hào cử đến lần này đều không thể xem thường, cậu nhìn người kia, so ra thì là người có thực lực yếu nhất, nhưng cũng là người sáng lập ra thanh dao gãy của Vy Hào! Kokura Nosuke!”
Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân chỉ vào một người đàn ông thấp bé cao chỉ khoảng một mét năm mươi.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Ừ, ba người mà Vy Hào cử đến đều có sở trường của riêng mình, người áo trắng ở giữa mới là người nguy hiểm nhất”.
Ồ!
Độ Thiên Chân Nhân không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể nhìn ra thực lực của đối phương.
“Chủ thượng, cậu nói đúng, người kia tên là Hosoda Shinsuke, là em họ của tín trưởng, cũng từng là ông lớn một phương của Vy Hào. Nghe nói người này đã có thực lực cảnh giới Thiên Thần ba sao”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, có thể nhận ra đối phương là cảnh giới Thiên Thần ba sao từ khí tức của người đó.
Sau khi ba người bước lên bục cao, bên dưới cũng xôn xao thảo luận.
Ai cũng biết lần trước Hoa Quốc thất bại đều do ba người này.
Lần này Hoa Quốc có thể rửa được mối nhục trước hay không vẫn chưa thể biết.
Dù sao trong các cường giả ngoài lãnh thổ quay về lần này, số lượng cường giả cảnh giới Thiên Thần không nhiều, một người Âu Lục, một người Hoa Quốc, một người Vy Hào.
Nói cách khác bây giờ trên sàn đấu đã diễn ra bộ kịch lớn “Tam Quốc Diễn Nghĩa”.
Hoa Quốc và Vy Hào là kẻ thù sống chết với nhau không cần nói nữa.
Sự ủng hộ hay phản đối của cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao đó có thể quyết định thắng bại của trận đấu này.
Còn phía Mỹ Lục, mặc dù cũng có một cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao quay về.
Nhưng so với ba cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao lão làng trước đó, người này chỉ vừa đột phá cảnh giới, thực lực cách biệt rất lớn với cảnh giới Thiên Thần hai sao.
Thế nên gần như có thể không cần suy xét đến.
Đúng lúc này, một ông lão bên cạnh nhìn về phía Tiêu Chính Văn nhiệt tình chào hỏi: “Cậu thanh niên, chúng ta lại gặp nhau rồi, mong rằng Hoa Quốc các cậu có thể giành chiến thắng trong trận đấu này”.
Ông lão chính là Alan mà trước đó đã trò chuyện trong quán trà với Tiêu Chính Văn.
“Mong được như lời chúc của ông”.
Tiêu Chính Văn cũng mỉm cười giơ tách trà lên.