Nghe hắn nói thế, Lục Thiên Lăng sửng sốt tại chỗ.
Lần đầu anh ta nghe nói có thể bao trọn khách sạn.
Hơn nữa bây giờ ở thành phố Lương Sơn ngay cả nhà nghỉ nhỏ cũng đã chật kín người chứ đừng nói đến khách sạn, bảo họ đi đâu ở đây?
Lục Thiên Lăng có ý từ chối, nhưng nhà họ Lý lại có mối quan hệ khăng khít với Thiên Sơn.
Hơn nữa bây giờ khác với mấy năm trước, thế lực võ tông đã thâm nhập đến mọi ngóc ngách của thế tục.
Lục Thiên Lăng là một thương nhân nhưng khi đứng trước các đại danh sơn, chút giàu có của anh ta chỉ như một hạt cát không hề bắt mắt.
Thiên Sơn có thể sử dụng thế lực trong thế tục của mình để khiến anh ta tiêu tan trong chớp mắt.
Thấy Lục Thiên Lăng vẫn ngơ ngác đứng đó, không có ý định nhường lại phòng, Lý Tiểu Phi nhướng mày lạnh lùng nói: “Sếp Lục, xem ra anh không định nể mặt tôi nhỉ?”
“Hay là nhà họ Lục anh đã không xem Thiên Sơn ra gì rồi?”
Nghe hắn nói thế, Lục Thiên Lăng không khỏi rùng mình.
Lý Tiểu Phi chụp tội ác này lên đầu anh ta, ai mà chịu được chứ?
Không nể mặt Thiên Sơn?
Đừng nói anh ta chỉ là một thương nhân, ngay cả nhà giàu nhất ở tỉnh Xuyên cũng không dám nói lớn lối như thế.
Lúc này không chỉ Lý Tiểu Phi mà ngay cả những người bên cạnh hắn cũng lạnh lùng nhìn anh ta với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Có người nào chơi chung với Lý Tiểu Phi là không phải là nhà có tai to mặt lớn đâu.
Hơn nữa người phụ nữ lên tiếng đầu tiên lúc nãy còn là bạn gái của một nhân vật tầm cỡ.
Có thể nói tùy ý chọn một người trong số họ đều là người mà tầng lớp như Lục Thiên Lăng không đắc tội nổi.
“Cậu Lý, cậu nghe tôi nói, tôi…”
Không để Lục Thiên Lăng nói hết câu, một người đàn ông trung niên mặc áo vest sải bước đi đến.
“Xảy ra chuyện gì thế? Ai tìm tôi?”
Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt mấy người này, lướt nhìn đám người Lý Tiểu Phi.
“Ông là quản lý tiền sảnh à?”
Lý Tiểu Phi lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên nói.
“Phải, tôi là quản lý ở đây, xin hỏi cậu này tìm tôi có chuyện gì?”
Người đàn ông trung niên khách sáo nói.
“Cũng không có chuyện gì lớn, hôm nay chúng ta muốn ở đây nên làm phiền ông dọn dẹp một chút, chúng tôi bao trọn cả khách sạn này”.
Lý Tiểu Phi vừa nói vừa lấy một tấm thẻ ngân hàng ra ném lên mặt người đàn ông trung niên.
Quản lý tiền sảnh không kịp né đã bị tấm thẻ ngân hàng đập vào mặt, một âm thanh rõ to vang lên, người đàn ông trung niên cảm thấy mặt mình nóng rát.
“Cậu này, cậu làm thế không đúng lắm nhỉ? Chúng tôi rất vui lòng chào đón các vị đến ở trong khách sạn, nhưng không thể vì các vị mà chúng tôi phải đuổi hết khách khác đi được”.
Người đàn ông trung niên sầm mặt đưa thẻ ngân hàng lại cho Lý Tiểu Phi.
“Ông nói gì cơ?”
Lý Tiểu Phi vừa dứt lời, người đàn ông tên là anh Từ bước đến trước mặt quản lý tiền sảnh như một cung tên, vung tay lên tát lên mặt quản lý tiền sảnh một bạt tai.
“Bốp!”
Quản lý lễ tân bị đánh nghiêng lảo đảo suýt nữa thì té xuống đất.
“Bây giờ thì sao? Đuổi hết đám người ở đây đi, có vấn đề gì sao?”
Lý Tiểu Phi cười khẩy, thích thú nhìn quản lý.
“Cậu này, e rằng cậu không có ý định ở lại khách sạn mà đến gây chuyện phải không? Ông chủ khách sạn chúng tôi cũng có chút quan hệ với võ tông”.
Nói xong, người đàn ông trung niên khoát tay, hai bảo vệ bước đến.
Hai người này không phải là người bình thường, người nào cũng có thực lực cảnh giới Chiến Thần ba sao.
Điều này hoàn toàn không thể tưởng tượng được trước khi linh khí khôi phục.
Dù là một đất nước có quy mô trung bình thì cường giả Chiến Thần cũng là thống soái một phương.
Nhưng hiện giờ lại chỉ có thể lăn lộn làm bảo vệ của một khách sạn nhỏ.
Hơi thở của hai cường giả cảnh giới Chiến Thần phóng ra cùng lúc, sát khí ngùn ngụt lan ra xung quanh, nhiệt độ cũng giảm xuống ba độ.
Nhưng Lý Tiêu Phi và đám người phía sau hắn lại cười khẩy lắc đầu, không hề tỏ vẻ sợ hãi.
“Anh Từ, chuyện này giao cho anh, chúng tôi qua bên đó uống trà, giải quyết nhanh lên nhé”.
Nói xong, Lý Tiểu Phi dẫn đám thanh niên ngồi xuống sofa bên cạnh, nhàn nhã uống trà.
“Vị này…”
Một bảo vệ trong đó vừa sải bước lên trước, chỉ thấy anh Từ giơ tay lên dùng sức đánh ra một đòn, bảo vệ đó văng ra xa đến bảy tám mét, nôn ra máu rồi chết ngay tại chỗ.
Thấy đồng nghiệp của mình bị anh Từ một chiêu đánh chết, một bảo vệ khác hoảng hốt lùi về sau, đâu còn dám bước đến trước nửa bước.
“Các ông… các ông dám hành hung nơi công cộng? Tôi nói cho các ông biết bây giờ vẫn chưa phải là thiên hạ của võ tông, Hoa Quốc có luật pháp”.
Thấy bảo vệ bị giết, quản lý tiền sảnh lập tức nổi giận.
Mặc dù võ tông có thế lực lớn khủng khiếp nhưng ít nhật người nắm quyền hành cao nhất ở Hoa Quốc vẫn là giới chính trị.
Có vài chuyện võ tông cũng không thể làm quá.
Chẳng hạn như cảnh tượng hành hung nơi công cộng vừa rồi đã vi phạm pháp luật.
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Tôi nói lại lần nữa, chúng tôi bao trọn khách sạn này, lập tức đuổi hết người của ông đi”.
Lý Tiểu Phi lạnh lùng nhìn quản lý tiền sảnh, không hề để tâm đến sự uy hiếp của ông ta.
“Cậu…”
“Sao vậy, ông chủ các ông có chỗ dựa vững chắc sao? Lớn hơn cả Vân Kiếm Các Thiên Sơn chúng tôi cơ à?”
Lý Tiểu Phi bắt chéo hai chân giễu cợt nói.
Nghe hắn nói thế, quản lý tiền sảnh sửng sốt.
Anh Từ lạnh lùng nhìn một bảo vệ khác, bảo vệ đó hoảng sợ vội vàng chạy ra ngoài.
Mấy chữ Vân Kiếm Các Thiên Sơn như thể ôn thần.
Rất nhiều khách nghe thấy tin tức này bèn nhanh chóng thu dọn đồ đạc vội vã chạy đến chỗ lễ tân trả phòng.
Khách đang đợi nhận phòng ở sảnh lớn cũng không dám lên tiếng, lùi về sau rồi chạy ra ngoài.
Không lâu sau, cả sảnh lớn khách sạn đã không còn một bóng người.
Từ khi linh khí quay lại, võ tông cũng tung hoành khắp thế tục.
Các học viện, các tông của năm đại danh sơn cũng không kiêng nể gì lộng hành khắp nơi.
Thế nên Vân Kiếm Các Thiên Sơn mà Thiên Sơn mới thành lập chính là danh từ thay thế cho sự xấu xa.
Thật ra Vân Kiếm Các thu nhận đều là những thương nhân giàu có.
Mối quan hệ giữa Thiên Sơn và họ cũng rất đơn giản, thương nhân đóng góp tài sản cho Thiên Sơn, Thiên Sơn cho họ sự an toàn và địa vị ưu việt trong võ tông.
Đáng sợ hơn không phải là tên Vân Kiếm Các Thiên Sơn này mà là cao thủ Thiên Sơn trong Vân Kiếm Các.
Nghe nói các chủ của Vân Kiếm Các Thiên Sơn là một cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao.
Hơn nữa người này còn quay về từ ngoài lãnh thổ chứ không phải là Thiên Thần không có kinh nghiệm chiến đấu ở giới thế tục.
Thế nên Vân Kiếm Các có tầm ảnh hưởng rất lớn trong thế tục.
Dù là vài gia tộc nhỏ có mối liên hệ với các tông môn khác của võ tông cũng phải nể mặt Vân Kiếm Các Thiên Sơn.
Lúc này sắc mặt Lục Thiên Lăng cũng vô cùng khó coi nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, hay là chúng ta cũng đổi nơi khác nhé, Vân Kiếm Các Thiên Sơn quả thật không thể đắc tội được”.
Tiêu Chính Văn chỉ nhàn nhã thưởng thức trà như thể những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Cho đến khi người trong đại sảnh đi gần hết, chỉ còn lại bàn của Tiêu Chính Văn và Lục Thiên Lăng, Lý Tiểu Phi không khỏi nhíu mày.
Hắn sải bước đi đến trước mặt họ, cực kỳ không vui nói: “Sao vậy, sếp Lục không muốn đi à?”
Không để Lục Tiểu Lăng đáp lời, quản lý tiền sảnh cúi đầu bước đến.
Bây giờ khách đã chạy hết rồi, thôi thì để Lý Tiểu Phi bao trọn vẫn tốt hơn để khách sạn trống không.
Thế là ông ta bước đến nói: “Cậu này, khách sạn chúng tôi có thể bao trọn cho cậu nhưng về tiền…”
“Bốp!”
Ông ta vừa dứt lời, mặt đã bị tát một cái thật mạnh.
“Tiền? Ông đang đòi tiền Vân Kiếm Các Thiên Sơn đấy à?”
“Đừng nói đến khách sạn nhỏ của ông, dù là khách sạn xa hoa nhất Long Kinh, Vân Kiếm Các Thiên Sơn cũng có thể ra vào tùy thích, không cần chi ra một xu”.
“Ông hỏi tôi muốn tiền là xem thường Vân Kiếm Các Thiên Sơn hay là xem thường ông đây thế hả?”
Nói xong, Lý Tiểu Phi đạp vào bụng dưới của quản lý tiền sảnh.
Quản lý tiền sảnh bị đá mông đập xuống đất, nhưng ngay sau đó ông ta rút điện thoại ra chỉ vào Lý Tiểu Phi nói: “Các cậu làm thế là đánh đập giữa ban ngày”.
“Có tin bây giờ tôi báo cảnh sát bắt các người không?”
Không thể Lý Tiểu Phi lên tiếng, anh Từ bên cạnh cười khẩy nói: “Hừ, báo cảnh sát ư? Nếu tôi là ông thì chắc chắn sẽ không làm ra hành động dại dột như thế”.
“Nghĩ đến người nhà của ông, vợ con ông”.
Lý Tiểu Phi cũng cười khẩy nói: “Haizz, bây giờ có rất nhiều chuyện võ tông đánh nhau vô tình làm hại đến tính mạng người khác, dao kiếm không có mắt mà”.