Nhà họ Trương ở Thiên Sơn và Hằng Sơn đã bàn bạc xong xuôi từ trước, đóa hoa Tử Tiêu ngày hôm nay vốn dĩ trong nội bộ đã quyết định cho Thiên Lăng Tử.
Nhưng mặc dù thứ như loài hoa Tử Tiêu không hề khan hiếm, tuy nhiên có thể tìm thấy một bông trước khi nó nở là cực kỳ khó!
Đại đa số các bông hoa khác đều bị dã thú trong núi nhanh chân đến trước trước khi loài người kịp phát hiện.
Mà lợi ích của hoa Tử Tiêu đối với cường giả cảnh giới Thiên Thần có thể nói là không sao kể xiết.
Ai có thể chiếm được bông hoa Tử Tiêu này thì người đó sẽ có thể thuận lợi đặt chân lên cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao!
Ở trước mặt sức hấp dẫn lớn tới vậy, Trương Lăng Phong cũng chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm tới thỏa thuận giữa nhà họ Trương và Hằng Sơn, hắn chỉ muốn tranh cướp bông hoa Tử Tiêu này về cho mình!
Thiên Lăng Tử không khỏi nhíu mày: “Anh Trương, anh đừng nên vì con cá nhỏ mà đánh mất con cá lớn, chuyện của Tiêu Chính Văn là do nhà họ Trương mấy người dẫn dắt, nếu bông hoa Tử Tiêu này mà rơi vào tay anh thì những nỗ lực trước đó của chúng ta sẽ uổng công vô ích!”
Thật ra trước đây, năm đại danh sơn, Hằng Sơn và cả nhà họ Trương ở Thiên Sơn luôn tâng bốc Thiên Lăng Tử là ấp ủ một âm mưu cực kỳ lớn.
Thứ gọi là thiên tài có một không hai hoàn toàn là hư cấu.
Thiên Lăng Tử đã gia nhập về dưới trướng Hằng Sơn từ ba mươi năm trước.
Hơn nữa, đã nhiều năm trôi qua, Hằng Sơn vẫn luôn coi gã là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Sau này mới có cái gọi là kỳ tích một bước đột phá lên cảnh giới Thiên Thần trong vòng bốn năm!
Tất cả những chuyện này đều là giả, mục đích cuối cùng vẫn là muốn lợi dụng Thiên Lăng Tử để giẫm đạp Tiêu Chính Văn dưới chân!
Cộng thêm những lời ban nãy của ông Lưu đủ để khiến cái tên Tiêu Chính Văn trở thành nỗi ô nhục Hoa Quốc vĩnh viễn!
Nhưng trong quá trình này cần để cho Thiên Lăng Tử có hào quang vô hạn, dùng ánh sáng của gã để áp chế những công trạng trong quá khứ của Tiêu Chính Văn, từ đó đạt được mục đích hạ thấp và xoá bỏ công trạng của Tiêu Chính Văn!
“Là mưu kế của nhà họ Trương thì đã sao, giờ tôi chỉ muốn có được bông hoa Tử Tiêu này!”
Ánh mắt Trương Lăng Phong đanh lại, bừng bừng sát khí nói.
Lúc hai người họ đang đối diện và chuẩn bị ra tay.
Một người đàn ông tóc dài cất những bước chân nhẹ nhàng, phớt lờ hai người bọn họ.
Thậm chí còn nghênh ngang tiến về phía bông hoa Tử Tiêu ở ngay trước mặt hai người.
Cả quá trình này, Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng buồn nhìn bọn họ lấy một lần.
Nhìn thấy ánh sáng của bông hoa Tử Tiêu kia càng đậm hơn, nhiều nhất chưa tới một phút nữa sẽ hoàn toàn nở rộ!
Chỉ có hoa Tử Tiêu được ngắt vào lúc này mới đạt được công hiệu tốt nhất!
Ban đầu, cả Trương Lăng Phong và Thiên Lăng Tử đều không chú ý tới Tiêu Chính Văn, dù gì trận quyết chiến giữa hai người bọn họ cũng là cuộc đối đầu giữa cường giả ở cảnh giới Thiên Thần, ai dám lại gần xem cơ chứ?
Nhưng khi nhìn thấy một bóng người đi ngang qua ngay trước mặt hai người họ, giơ tay muốn hái bông hoa Tử Tiêu đó, cả gương mặt Thiên Lăng Tử trở nên méo mó vì cáu giận, lớn tiếng gầm lên: “Mày là ai? Đứng lại!”
Tiêu Chính Văn chẳng thèm để ý tới Thiên Lăng Tử, vẫn đi về phía hoa Tử Tiêu, còn giơ tay ra làm động tác định hái hoa!
Sắc mặt Thiên Lăng Tử lập tức trở nên u ám, với thân phận và địa vị hiện giờ của gã, đừng nói là một người cùng vai vế, dù là một số tiền bối thì cũng không dám coi thường gã như vậy!
“Tao nhắc lại lần cuối! Đứng lại!”
Thiên Lăng Tử hoàn toàn nổi điên, gã đã bao giờ bị người ta coi thường như vậy đâu?
“Tôi chỉ đến hái bông hoa này thôi, mấy người cứ tiếp tục đi!”
Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng buồn quay đầu lại, giơ tay hái bông hoa Tử Tiêu đã hoàn toàn nở rộ rồi tiện tay nhét vào trong túi.
Toàn bộ quá trình, động tác đều hết sức trơn tru, không hề chậm chạp.
Mẹ kiếp!
Thiên Lăng Tử nhìn thấy cảnh tượng này, thậm chí đã thầm chửi rủa trong bụng!
Khán giả trên khắp cả nước đều đang chờ đợi kết quả của trận chiến giữa gã và Trương Lăng Phong.
Hơn nữa, bông hoa Tử Tiêu này cuối cùng sẽ thuộc về ai cũng là một loại biểu tượng cho chiến thắng!
Kết quả không biết một thằng ất ơ từ đâu chui ra cướp đi mất phần thưởng chiến thắng của hai người bọn họ?
Khi Tiêu Chính Văn quay người lại, cả hai người đều nhìn rõ tướng mạo của anh.
Trương Lăng Phong có ấn tượng vô cùng sâu sắc với gương mặt này, dù Tiêu Chính Văn có hoá thành tro bụi thì hắn vẫn có thể nhận ra được ngay!
Lúc nhìn thấy nụ cười bình thản của Tiêu Chính Văn, lửa giận trong lòng Trương Lăng Phong lập tức tắt ngúm!
Đừng thấy giờ hắn cũng ở cảnh giới Thiên Thần một sao mà lầm, thật ra trong lòng hắn rõ hơn ai hết, cảnh giới Thiên Thần một sao này của hắn là dựa vào ngoại lực nên mới đột phá lên được.
So với cảnh giới Thiên Thần một sao năm đó của Tiêu Chính Văn thì không ở cùng một đẳng cấp!
Hơn nữa, những lời nói bôi nhọ Tiêu Chính Văn là thật hay giả, Trương Lăng Phong là người rõ nhất.
Năm đó Tiêu Chính Văn gần như không có ai giúp đỡ, các danh sơn đều là kẻ thù một mất một còn của anh!
Câu chuyện nhờ người khác trợ giúp rõ ràng là bịa đặt!
Một nhân vật ngay cả cường giả ngoài lãnh thổ cũng không có cách gì không chế được thì hắn đâu dám ho he gì?
Nhưng Thiên Lăng Tử bên cạnh lại chưa hề phát giác ra được sự thay đổi trên sắc mặt của Trương Lăng Phong.
Ở trong mắt gã, dù Tiêu Chính Văn là ai thì cũng không thể cướp đi thành quả thắng lợi vốn dĩ nên thuộc về gã!
Vậy nên gã thậm chí còn chẳng buồn bàn bạc với Trương Lăng Phong đã giơ tay lên và tung ra một đòn đánh kinh thiên động địa!
Kiếm võng dày đặc như lưới đánh cá phủ xuống đỉnh đầu Tiêu Chính Văn!
Hơn nữa, gã nhất định phải khiến Tiêu Chính Văn tan xác thành trăm nghìn mảnh chỉ với một đòn, gã phải cho tất cả mọi người nhìn rõ khiêu chiến với gã sẽ có kết cục như thế nào!
Dù kiếm võng của Thiên Lăng Tử sắp chụp xuống, Tiêu Chính Văn vẫn chẳng buồn liếc mắt nhìn, anh tiện tay ngắt một chiếc lá từ trên cành cây bên cạnh!
Sau đó khẽ tung về phía Thiên Lăng Tử!
Chỉ thấy chiếc lá đó bay thẳng về phía của Thiên Lăng Tử.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Lăng Tử suýt thì tức tới mức nôn ra máu!
Ngắt lá đánh người, đây chính là màn kịch đặc sắc của mỗi một tông sư bên trong võ tông!
Nhưng nếu so sánh thì cảnh giới tông sư cũng chỉ ngang với cảnh giới chiến thần mà thôi!
Bản thân gã đường đường là một cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần một sao, vậy mà lại bị một con kiến ở cảnh giới chiến thần coi thường như thế?
Càng nghĩ càng giận, Thiên Lăng Tử lập tức huy động kiếm võng, nhếch mép cười nói: “Thằng ranh con, hôm nay tao sẽ cho mày biết khiêu chiến với cường giả ở cảnh giới Thiên Thần sẽ có kết cục thế nào!”
“Mày chết đi cho tao!”
Lúc này, ở trong mắt Thiên Lăng Tử, Tiêu Chính Văn đã là một người chết!
Không ngoài dự liệu, chỉ trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn như đã hoá thành một đống thịt vụn!
Trương Lăng Phong nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi nhíu mày, hắn đã từng tận mắt chứng kiến chiến lực trước đó của Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa, mỗi một trận chiến, Tiêu Chính Văn đều sẽ tung ra con dao quân đội năm cạnh!
Nhưng hôm nay sao lại không thấy Tiêu Chính Văn sử dụng con dao quân đội năm cạnh?
Mà anh lại dùng một chiếc lá cây?
Chuyện này hơi kỳ quặc nhỉ?
Dù bốn năm trước Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới Thiên Thần một sao, thì cách biệt cũng không thể lớn như vậy chứ?
Lúc Trương Lăng Phong vẫn còn đang suy nghĩ, chỉ thấy chiếc lá đó xuyên qua tầng tầng kiếm võng mà chẳng tạo ra chút động tĩnh nào, cứ thế không lực cản bay về phía Thiên Lăng Tử!
Sau đó, dưới ánh mắt hết sức kinh ngạc của Thiên Lăng Tử, chiếc lá xuyên thẳng từ yết hầu qua cơ thể gã!
“Phụt!”
Sau khi chiếc lá kia xuyên qua, chỉ thấy máu từ trên đỉnh đầu của Thiên Lăng Tử phun lên cao hơn ba mét!
“Bộp!”
Đầu của Thiên Lăng Tử rớt xuống đất, đôi mắt kia cho đến chết vẫn trợn trừng, không dám tin tất cả những chuyện này đều là thật!
“Ôi!”
Trương Lăng Phong nhìn thấy cảnh tượng này, suýt thì đái cả ra quần!
Con mẹ nó, cảnh tượng này là thật sao?
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê rần lên, tay chân đều đang lạnh buốt!
Chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đã thấm ướt toàn bộ quần áo trên người hắn.
Còn Tiêu Chính Văn lại giống như một người chẳng liên can gì, thoải mái sải bước đi sượt qua bên người Trương Lăng Phong!
Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn đi lướt qua người hắn, Trương Lăng Phong không tự chủ được mà quỳ xuống đất!
“Xin… xin tha mạng!”
Trương Lăng Phong hô lên, khấu đầu với bóng lưng của Tiêu Chính Văn.