Tiêu Chính Văn chỉ bình thản gật đầu.
Thế nhưng một giây sau, Hứa Văn Văn đã thay đổi vẻ lãnh đạm, đẩy Lý Tiểu Phi đang chắn trước mặt cô ấy ra rồi lao vào trong lòng Tiêu Chính Văn.
Nhớ năm đó, cô ấy mới chỉ là một cô bé mười hai, mười ba tuổi.
Bởi vì đại quân nước Hùng tiến quân xâm lược nên lâm vào cảnh sống lang thang, bố bị binh lính nước Hùng dùng dao đâm chết.
Chỉ có cô ấy và mẹ là chạy thoát được.
Thế nhưng giữa đường lại gặp phải sự truy sát của đại binh nước Hùng, hơn nữa ngay cả một cô bé mới mười hai, mười ba tuổi mà mấy tên súc vật đó cũng không chịu bỏ qua.
Hai mươi mấy tên lính nước Hùng có ý đồ làm nhục hai mẹ con cô ấy, vào lúc hai mẹ con Hứa Văn Văn đã hoàn toàn buông xuôi, một thân hình cường hãn đột nhiên xuất hiện, giết hết toàn bộ đại binh hai mươi mấy tên lính nước Hùng!
Đồng thời cũng giải cứu được hai mẹ con cô ấy.
Thế nhưng lúc đó nhà của Hứa Văn Văn đã bị lửa lớn thiêu rụi, mặc dù đã cùng với mẹ trốn chạy khỏi quê hương, thế nhưng chặng đường phía trước dài đằng đẵng, hai mẹ con cô ấy nào còn phương hướng gì nữa?
Chính người thanh niên đã cứu lấy mạng sống của hai mẹ con cô ấy đã đưa bọn họ tới nơi an toàn, lại còn cho thêm tiền, đưa cô ấy lên tàu hỏa, còn cho bọn họ một khoản phí sinh hoạt không nhỏ.
Từ sau lúc đó, mỗi năm cô ấy và mẹ đều sẽ nhận được một khoản tiền như nhau.
Mặc dù mỗi khoản tiền đều không ghi tên người gửi.
Thế nhưng không cần phải đoán, cô ấy cũng biết nhất định chính là ân nhân đã cứu bọn họ!
Cô ấy còn nhớ khi đó trước khi lên tàu hỏa đã từng hỏi họ tên của vị ân nhân này.
Đối phương lại chỉ nói cho cô ấy biết anh ấy chỉ là một binh lính bình thường của quân Phá Long!
Từ đó, gương mặt kiên nghị kia đã khắc sâu trong lòng Hứa Văn Văn.
Mãi tới hôm nay, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Hứa Văn Văn thấy như đã trải qua một quãng thời gian dài dằng dặc.
Ký ức khi trước lập tức hiện hữu ngay trong đầu cô.
“Văn Văn, cậu… lẽ nào hai người thật sự quen biết?”
Lý Tiểu Phi thấy Hứa Văn Văn lao thẳng vào trong lòng Tiêu Chính Văn thì ngây ra ngay tại chỗ.
Hành động này của cô ấy giống như một cái tát đau điếng giáng vào mặt Lý Tiểu Phi.
Cũng là một cái tát rất kêu giáng lên trên mặt những kẻ vừa mới chế giễu Tiêu Chính Văn ban nãy!
Hơn nữa, vì những điều mà bản thân đã nếm trải nên mặc dù Hứa Văn Văn có vẻ ngoài xinh đẹp ngọt ngào nhưng chỉ có những người từng tiếp xúc với cô ấy mới biết.
Tính cách của cô ấy có thể nói là lạnh lùng tới cực điểm!
Dù là ai thì khi đứng trước mặt cô ấy cũng đều có cảm giác xa cách không nói nên lời.
Chứ đừng nói tới chuyện nhiệt tình lao thẳng vào trong lòng đối phương như thế!
“Lý Tiểu Phi, chúng ta quen nhau à? Cậu có là cái thá gì đâu!”
Hứa Văn Văn quay người lại, ánh mắt nhìn Lý Tiểu Phi vô cùng lạnh lùng.
Bị ánh mắt lạnh lùng tới tận xương tuỷ của cô ấy liếc nhìn, Lý Tiểu Phi không khỏi lạnh sống lưng.
“Còn nữa, ban nãy cậu vừa nói gì cơ? Đẳng cấp của mấy người ư? Hừ!”
Hứa Văn Văn bật cười lạnh lùng, không hề che giấu sự khinh thường, lắc đầu nói: “Ở trong lòng tôi, mấy người còn chẳng bằng con chó!”
“Nếu như không phải nể tình hồi còn đi học ở cùng phòng kí túc xá với Hân Hân thì dựa vào mấy người không thôi, ngay cả tư cách gặp mặt tôi một lần cũng chẳng có!”
“Sao nào, nhà họ Lý ôm được đùi của Vân Kiếm Các Thiên Sơn thì rất ghê gớm sao? Ngay cả đẳng cấp cũng không giống với mọi người nữa rồi?”
“Lý Tiểu Phi, ai mà không biết hồi còn đi học cậu chỉ là một tên tay sai hèn mọn, để nịnh nọt con trai của một trưởng khu, ngay cả bạn gái cũng dâng cả hai tay cho người ta!”
“Loại người như cậu trở thành người có thân phận từ lúc nào thế?”
“Đừng cho rằng dựa hơi Vân Kiếm Các Thiên Sơn thì có thể thay da đổi thịt, dù là lúc nào thì cậu cũng chỉ là một thằng hèn mà thôi”.
Những lời này của Hứa Văn Văn giống như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của Lý Tiểu Phi!
Những chuyện bẩn thỉu hắn từng làm năm đó, bây giờ ai còn dám nhắc tới trước mặt mọi người chứ?
Thế nhưng mấu chốt là trong số những người đang có mặt ở đây, có tới quá nửa không phải bạn học năm xưa của bọn họ.
Nghe Hứa Văn Văn nói như vậy, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Lý Tiểu Phi cũng ngập tràn vẻ khinh thường!
Không đợi Lý Tiểu Phi lên tiếng giải thích, Hứa Văn Văn đã thẳng thừng nói luôn: “Sao hả, người nhà họ Lý mấy người làm chó quen rồi à, không làm con chó săn chạy theo đám nhà giàu nữa lại chạy tới làm chó cho Vân Kiếm Các Thiên Sơn hả?”
“Tôi thấy cả đời này cậu cũng chỉ biết quỳ xuống liếm chân người ta, vĩnh viễn không học được cách đứng dậy làm người!”
“Còn cả cô, Từ Thanh Thanh! Chẳng qua chỉ là tìm được một đệ tử nhập môn của danh sơn làm bạn trai đã cảm thấy bản thân cao sang vời vợi rồi sao? Cô cũng không nhìn xem bản thân là loại hàng gì?”
“Năm đó ở trong trường học, ai không biết cô là một chiếc xe công cộng”.
“Cô nhớ lấy, gà mãi mãi chỉ là gà, dù có trang điểm lộng lẫy bao nhiêu thì cũng vĩnh viễn không thể biến thành phượng hoàng được đâu!”
Giọng nói của Hứa Văn Văn hết sức lạnh lùng.
Ngay lập tức khiến cho Lý Tiểu Phi tức tới độ thở hồng hộc, sắc mặc trắng bệch tới cực điểm!
Từ Thanh Thanh bên cạnh đã giận tím mặt.
Thế nhưng sau lưng Hứa Văn Văn là cả Thiên Đạo Viện của Hoa Sơn!
Hoa Sơn có tổng cộng sáu viện, Thiên Đạo Viện có thể nói là trung tâm của trung tâm bên trong Hoa Sơn.
Dựa vào bối cảnh của Lý Tiểu Phi và Từ Thanh Thanh, có là một trăm người như thế thì cũng không thể đắc tội với Hứa Văn Văn!
Trước đây bọn họ có thể nói mấy lời châm biếm Tiêu Chính Văn, thế nhưng ở trước mặt Hứa Văn Văn thì bọn họ chỉ có thể nuốt giận vào trong!
Ngay cả Trần Hân bên cạnh cũng ngẩn ra.
Ở trong ấn tượng của cô ta, Lý Tiểu Phi và Từ Thanh Thanh không phải loại người như vậy!
Thế nhưng nhìn biểu cảm trên mặt bọn họ thì có lẽ đã bị Hứa Văn Văn nói trúng chỗ đau, gương mặt của bọn họ đều méo xẹo.
Hứa Văn Văn lại chẳng buồn nhìn biểu cảm của hai người bọn họ, thẳng thừng quay người nói với Tiêu Chính Văn: “Ân nhân, ăn cơm cùng với loại người dâng bạn gái của mình cho người khác ngủ cùng, còn cả loại người ai cũng là chồng này thật sự quá là mất giá!”
“Chi bằng thế này đi, em mời anh đi ăn cái khác!”
Nói xong, Hứa Văn Văn không nhiều lời thêm nữa mà kéo luôn Tiêu Chính Văn đi ra bên ngoài!
Cả đại sảnh tĩnh lặng như tờ.
Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, Tiêu Chính Văn và Hứa Văn Văn đi thẳng ra khỏi đại sảnh.
Vừa bước ra khỏi phòng tiệc, Hứa Văn Văn đã quay đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Ban nãy có phải em chẳng thục nữ chút nào không?”
Tiêu Chính Văn cười khổ lắc đầu nói: “Không hề, thấy người ta ăn nói khó nghe thì đương nhiên cũng phải đáp trả lại bằng mấy lời không dễ nghe rồi!”
“Ân nhân, thật ra nhiều năm qua em vẫn luôn đi tìm anh, hơn nữa mấy năm trước em vẫn nhớ còn từng nhìn thấy anh trên một bản tin, cho em được mạnh dạn hỏi anh một câu, anh là vua Bắc Lương phải không?”
Hứa Văn Văn vẫn luôn không dám xác nhận suy nghĩ này của mình.
Ở trên thế giới này, người có vẻ ngoài giống nhau cũng quá nhiều.
Hơn nữa, cô ấy thật sự không thể tin nổi người cứu mình năm đó lại là vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn!
Đó là vương tước đấy, sao có thể bình dị dễ gần với những kẻ thường dân như họ tới thế?
“Tôi chỉ có thể nói cho cô biết tôi mang họ Tiêu, còn về việc có phải vua Bắc Lương hay không thì quan trọng sao?”
Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.
Nghe Tiêu Chính Văn nói tới đây, Hứa Văn Văn không ngừng gật đầu.
Có những chuyện có thể hỏi sâu, có những chuyện lại không thể hỏi nhiều, dù là một câu cũng không được!
Rời khỏi khách sạn, Hứa Văn Văn kéo Tiêu Chính Văn vào trong xe mình, sau đó lái thẳng đi.
Mà ở một bên khác, quá khứ của Lý Tiểu Phi và Từ Thanh Thanh bị Hứa Văn Văn bóc trần, bọn họ đâu còn mặt mũi gì mà ở lại ăn cơm nữa?
Sau khi Tiêu Chính Văn và Hứa Văn Văn rời đi chưa đầy hai phút thì họ cũng rời đi như chạy thoát thân.
Sau khi hai người rời khỏi khách sạn thì mới thở phào một hơi!
Đồng thời, nỗi căm hận trong lòng Lý Tiểu Phi đối với Tiêu Chính Văn lại nhiều hơn mấy phần!
Hắn và Từ Thanh Thanh quả thực giống như những gì Hứa Văn Văn nói, hồi còn đi học thật sự là hai kẻ hèn không có giới hạn nhất!
Thế nhưng hai năm gần đây, dựa vào quan hệ với Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn, bọn họ đã hoàn toàn đổi đời.
Chuyện cũ năm đó cũng bị người ta lãng quên đi mất từ lâu.
Thế nhưng ai mà ngờ được Hứa Văn Văn lại thân thiết với Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa còn bởi vì khi trước bọn họ gièm pha Tiêu Chính Văn mà rạch toang vết sẹo cũ trong lòng bọn họ ra.
Nỗ lực và lớp nguỵ trang mấy năm nay của họ đã tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.
Từ giờ về sau, dù bề ngoài người khác có tỏ ra cung kính họ tới đâu thì sâu trong lòng cũng là sự khinh thường thậm tệ!
“Tiểu Phi, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy!”
Từ Thanh Thanh giận tái mặt.
“Hừ! Chúng ta không dám động tới Hứa Văn Văn, nhưng chẳng lẽ không dám động tới tên họ Tiêu kia sao? Thật sự cho rằng Vân Kiếm Các Thiên Sơn dễ bị bắt nạt à?”
Lý Tiểu Phi nghiến răng, phẫn nộ gầm lên.