Chương 1529: Dỡ bỏ bia tưởng niệm của nhà họ Tiêu
Nghe Quý Sương Nhi nói thế, lòng Quý Thiên Hà không khỏi chùng xuống.
Khí thế bá đạo và ngông cuồng là hai chuyện khác nhau, Tiêu Chính Văn có chỗ nào là khí thế bá đạo đâu, rõ ràng là một tên ngông cuồng mà.
Đến lúc đó người của mấy đại danh sơn sao có thể quen với tính tình của anh?
Huống hồ trong đám người này còn có truyền nhân của ông cụ Nhạc Trung Kỳ.
Mặc dù xét về vai vế thì hơi thấp hơn nhưng dù sao đó cũng là đệ tử của đệ tử ông Nhạc, cũng có danh tiếng trong năm đại danh sơn.
“Thôi vậy, bắt tay vào sắp xếp cho buổi lễ gặp mặt ngày mai đi”.
Quý Sương Nhi hít sâu một hơi, bất lực thở dài nói.
Cô ta đã nói rất rõ những lời nên nói rồi.
Nếu Tiêu Chính Văn không chịu nghe lời khuyên thì hậu quả do một mình anh gánh chịu.
Sau khi Quý Sương Nhi đi không lâu, Chu Lâm Lâm bỗng đi đến sân sau lần nữa.
“Anh Tiêu, tôi biết thân phận của anh không đơn giản, tôi có một yêu cầu nho nhỏ, không biết anh có thể đồng ý không?”
Cô ấy đã nhầm tưởng Tiêu Chính Văn thành Tiểu Thái Tông.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Chuyện gì thế, cô nói đi”.
“Anh Tiêu, e là Hoa Quốc sắp xảy ra chuyện lớn, gần đây mấy tông môn lớn của võ tông, nhất là Võ Thần Tông và liên minh võ thuật đang cãi nhau muốn dỡ bỏ bia tưởng niệm quốc gia của nhà họ Tiêu ở Hoa Quốc”.
“Hơn nữa họ còn lớn lối nói rằng những cống hiến trước nay của nhà họ Tiêu với Hoa Quốc cực kỳ có hạn, Hoa Quốc không nên xem người nhà họ Tiêu như đấng cứu thế”.
Gì cơ?
Nghe đến đây Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.
Bia tưởng niệm các anh hùng của nhà họ Tiêu trước giờ được lưu giữ trong Thiên Tử Các.
Dù là Tiêu Chính Văn thì đến sau này mới biết nhà họ Tiêu còn có vinh dự như vậy.
“Cô nói gì? Bia tưởng niệm các anh hùng của nhà họ Tiêu ư?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày.
“Đúng thế, bia tưởng niệm các anh hùng của nhà họ Tiêu, cũng được gọi là bia tưởng niệm quốc gia. Trên đó có tên của cả gia tộc vua Bắc Lương, có lẽ anh vẫn chưa biết chuyện của vua Bắc Lương. Hôm đó nếu không phải nhờ vua Bắc Lương liều mình xông pha thì đã không có Hoa Quốc như bây giờ rồi”.
“Hơn nữa, hiện giờ Hoa Quốc có thể đứng trên đỉnh của thế giới đều là vì uy danh của một mình vua Bắc Lương. Nếu sự tích của nhà họ Tiêu bị người khác bôi nhọ và lật đổ thì Hoa Quốc sẽ có đại nạn”.
Chu Lâm Lâm sốt ruột đến mức mắt ngân ngấn nước.
Thực tế chuyện này đã gây ra sự xôn xao trên mạng vào hai năm trước.
Bây giờ tin tức Tiểu Thái Tông quay về thế tục truyền ra ngoài, đám người có ý đồ khác trong võ tông càng không đợi được nữa, vội vàng muốn lật đổ địa vị tối thượng trong lòng người dân Hoa Quốc của Tiêu Chính Văn.
Trước đây cũng từng có người lên tiếng nghi ngờ trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và cường giả ngoài lãnh thổ.
Nhưng không gây ra phong ba quá lớn.
Bây giờ không thể cứ nhắc lại chuyện cũ.
Thế nên năm đại danh sơn mới liên kết với Võ Thần Tông nghĩ ra cách này.
Dù sao năm đại danh sơn cũng không biết trong Thiên Tử Các ở Long Kinh xa xôi còn một bia tưởng niệm ghi lại chiến công của Tiêu Chính Văn.
Chuyện này cũng là do Võ Thí Thiên tiết lộ cho năm đại danh sơn.
Sau khi biết được tin tức này, năm đại danh sơn lập tức tìm được sơ hở mới.
Chỉ cần đẩy ngã bia tưởng niệm này thì những chiến công của người nhà họ Tiêu đều sẽ bị lật đổ.
Bên trong này tất nhiên cũng có cả bản thân Tiêu Chính Văn.
Thật ra lúc tin tức này vừa công bố thì trên mạng đã diễn ra một cuộc thảo luận cực kỳ sôi nổi.
Nhiều người dân đã nhìn ra được ý đồ của năm đại danh sơn, họ chẳng qua chỉ muốn phủ nhận mọi thứ mà Tiêu Chính Văn làm cho Hoa Quốc mà thôi.
Thậm chí còn ác ý bôi nhọ Tiêu Chính Văn.
“Tôi cũng có mặt ở trận chiến ngày hôm đó của vua Bắc Lương, các người dựa vào đâu mà phủ nhận chiến công vua Bắc Lương”.
“Lần liên quân năm nước sắp tấn công vào Long Kinh, nếu không phải nhờ vua Bắc Lương liều mình thì bây giờ các người đã trở thành quỷ dưới đao của liên quân năm nước rồi, giờ lại muốn quay ngược về sỉ nhục vua Bắc Lương à? Các người còn lương tâm không vậy?”
“Các người lành vết thương nên quên đau rồi à? Lẽ nào các người không sợ lần sau khi cường giả ngoài lãnh thổ có mưu đồ bất chính với Hoa Quốc, vua Bắc Lương sẽ không xuất hiện vì Hoa Quốc nữa sao?”
Sau khi đọc mấy bình luận này, Lạc Trường Sinh ở trong học viện kiếm thuật Thiên Sơn cười khẩy nói: “Dìm hết tất cả mấy bình luận hô hoán của chúng xuống cho tôi”.
Không đến mấy phút sau, trên mạng xuất hiện một tốp thủy quân.
“Xì! Khoảng thời gian trước chẳng phải đã có người tiết lộ ra đó sao? Người đấu với cường giả ngoài lãnh thổ trong trận chiến đó rõ ràng là ông lớn của phái Quang Minh - Hạo Thiên, có liên quan cái quái gì đến Tiêu Chính Văn chứ”.
“Đúng thế, loại người mua danh trục lợi như thế này không hề xứng được lập bia tế gia tộc trong Thiên Tử Các”.
“Quốc Vận Hoa Quốc chúng ta sẽ thịnh vượng. Dù không có Tiêu Chính Văn, mọi người nghĩ cường giả ngoài lãnh thổ có thể làm gì được chúng ta sao? Ngay cả khi chuyện tương tự xảy ra thêm một trăm lần cũng không đến lượt Tiêu Chính Văn ra mặt”.
“Đúng thế, Hoa Quốc chúng ta chẳng thiếu gì, chỉ thiếu anh hùng thôi”.
Với lời lẽ sắc bén của đám thủy quân này, chẳng mấy chốc những lời phản đối đều bị dìm xuống.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn màn hình, lạnh nhạt nói: “Chuyện này vẫn chưa đến lượt tôi hay cô chen vào được, bia tưởng niệm đã ở trong Thiên Tử Các thì người có thể quyết định chỉ có một mình Thiên Tử”.
“Nhưng… anh Tiêu, ngộ nhỡ Thiên Tử không chịu được áp lực từ mọi phía thì…”
Chu Lâm Lâm thậm chí không dám tưởng tượng.
“Nếu Thiên Tử đưa ra quyết định thì tôi hay cô có thể thay đổi được sao? Nhớ lấy, võ tông không bao giờ có thể thay thế giới chính trị, đây là giới hạn. Chúng ta cũng phải tuân theo”.
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
Chu Lâm Lâm thấy Tiêu Chính Văn hạ quyết tâm như thế cũng chỉ đành thở dài, rồi xoay người rời đi.
Lúc này ở Long Kinh xa xôi, sau khi đọc được những bình luận trên mạng, Tần Vũ tức giận đến mức mặt mày không còn giọt máu, đấm một cú lên bàn làm việc của mình khiến nó vỡ nát.
“Mẹ kiếp, đúng là một đám vô ơn”.
Nói xong Tần Vũ tức giận đạp cửa bước ra ngoài, đi thẳng đến phòng làm việc của Vương Quốc Xương, sau đó đá một phát bay cánh cửa rồi xông thẳng vào trong.
“Tổng tư lệnh Tần, anh…”
Vương Quốc Xương thấy cửa phòng làm việc của mình bị Tần Vũ đá bay, sắc mặt hắn không khỏi thay đổi.
“Vương Quốc Xương, người của võ tông là do anh quản lý nhỉ! Có phải dạo này lời nói của đám lắt nhắt trong võ tông hơi quá đáng rồi không? Bia tưởng niệm các anh hùng của nhà họ Tiêu đã được lập ở Thiên Tử Các từ thời dựng nước rồi”.
“Đó là vinh dự đặc biệt mà nhà họ Tiêu lấy máu của mấy thế hệ đổi lấy vì Hoa Quốc. Chúng là cái thá gì mà cả gan lớn lối nói muốn phá dỡ bia tưởng niệm các anh hùng”.
Vương Quốc Xương lướt nhìn Tần Vũ, cười khẩy nói: “Tổng tư lệnh Tần, mấy lời này của anh hơi quá rồi, lẽ nào người đổ máu rơi đầu vì Hoa Quốc chỉ có người nhà họ Tiêu thôi sao?”
“Nếu người nhà họ Tiêu có thể nhận được vinh dự đặc biệt này thì tại sao người khác không thể? Còn nhiều anh linh chôn cất ở những nơi khác, tại sao người nhà họ Tiêu lại đặc biệt như thế?”
“Bất kể chuyện gì cũng đều phải dựa vào lòng người, nếu trên mạng đã có lời đồn như thế thì chứng tỏ không chỉ là võ tông không vừa mắt nhà họ Tiêu, mà ngay cả người dân Hoa Quốc cũng có chỉ trích với chuyện này”.
“Tổng tư lệnh Tần có thể bảo tôi dùng chức quyền trong tay đi trấn áp dư luận chứ nhỉ?”
“Anh!”
Tần Vũ tức đến độ phổi sắp nổ tung, chỉ vào Vương Quốc Xương nói: “Vương Quốc Xương, anh đừng vui mừng quá sớm. Cũng sẽ có ngày anh hối hận”.
“Tổng tư lệnh Tần, không thể làm trái ý dân, đây là lời nói của Thiên Tử”.
Vương Quốc Xương đắc ý nói.
Nghe thế Tần Vũ không khỏi sửng sốt, lập tức nghĩ một kết quả xấu nhất.
Không ổn!
Nghĩ đến đây Tần Vũ vội vàng chạy như bay đến Thiên Tử Các.
Nhưng khi anh ta đến trước cửa Thiên Tử Các, vài chiếc xe cần cẩu đã treo bia tưởng niệm các anh hùng gần trăm năm trong Thiên Tử Các lên không trung.
“Thả xuống! Ai cho phép các người làm như vậy? Long Thất, tên khốn nạn, cút ra đây cho tôi!”
Tần Vũ lập tức trợn to mắt, ngự lâm quân hai bên hoảng sợ vội vàng dừng công việc trong tay.
Không lâu sau, Long Thất nhanh chân bước đến trước mặt Tần Vũ khó hiểu nói: “Tổng tư lệnh Tần, sao thế?”
“Ai? Ai bảo các cậu làm như vậy?”
Tần Vũ chỉ vào tấm bia tưởng niệm các anh hùng, hai mắt như sắp phun ra lửa hỏi.
Long Thất sửng sốt một lát, sau đó ghé lại gần Tần Vũ nói: “Là lệnh của Thiên Tử, tổng tư lệnh Tần bớt giận, bây giờ áp lực dư luận quá lớn, Thiên Tử cũng không thể không…”
“Vãi chưởng!”
Không để Long Thất nói hết câu, Tần Vũ đẩy Long Thất ra chạy thẳng vào Thiên Tử Các.
Chương 1530: Bao vây Sơn Thành
Lúc này Thiên Tử đang xử lý công việc trong đại điện, Thiên Tử cũng đã nghe rất rõ tiếng ồn ào ngoài cửa.
Thấy Tần Vũ đẩy cửa bước vào, Thiên Tử mới đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Tần Vũ, đóng cửa đại điện lại đã”.
Tần Vũ vừa bước vào đại điện, nghe thế không khỏi sửng sốt.
Chứng tỏ Thiên Tử đã đợi anh ta đến chất vấn trong đại điện.
“Vâng!”
Mặc dù cảm thấy không vui nhưng Tần Vũ vẫn trở tay đóng chặt cửa đại điện lại.
“Có phải cậu rất bất ngờ tại sao tôi lại thuận theo ý của võ tông, phá dỡ bia chiến công của nhà họ Tiêu xuống khỏi Thiên Tử Các không?”
Thiên Tử bình tĩnh hỏi.
Tần Vũ do dự một chốc, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cảm thấy rất khó hiểu”.
“Thiên Tử, người đời đều biết Tiêu Chính Văn có công lớn với Hoa Quốc. Mấy đời nhà họ Tiêu đều rơi đầu đổ máu vì Hoa Quốc, nếu ngay cả chiến công của nhà họ Tiêu cũng không thể được giới chính trị công nhận thì sẽ làm hối lòng tướng sĩ nơi biên cương”.
“Nhất là hai trăm nghìn quân Phá Long sẽ càng nổi giận. Bao nhiêu năm qua, là Tiêu Chính Văn dẫn dắt họ xông pha chiến trường, bảo vệ chống lại các cuộc xâm lược của nước ngoài. Nếu Thiên Tử cũng không công nhận chiến tích của Tiêu Chính Văn thì họ…”
Nghe thế Thiên Tử khẽ gật đầu.
Tần Vũ thật lòng nói ra mấy lời này, hơn nữa không chỉ xuất phát từ tình cảm cá nhân dành cho Tiêu Chính Văn.
“Sao tôi có thể không hiểu được những đạo lý trong đó?”
Thiên Tử chậm rãi đứng dậy nói tiếp: “Tình thế hiện giờ của Hoa Quốc rất cấp bách, giữa giới chính trị và võ tông phải có sự cân bằng”.
“Lợi ích của giới chính trị phải được võ tông công nhận, giới chính trị cũng không thể phớt lờ yêu cầu của võ tông. Nếu không sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó Hoa Quốc sẽ xuất hiện tình trạng nội loạn”.
“Huống hồ đây cũng là ý của vua Bắc Lương”.
Nói rồi Thiên Tử lấy điện thoại mở một đoạn tin nhắn ra rồi đưa cho Tần Vũ.
Trên đó chỉ có năm chữ.
Tần Vũ nhỏ giọng đọc: “Lưỡng nghị sinh tứ tượng?”
Thiên Tử khẽ gật đầu nói: “Cậu có thể hiểu ý của vua Bắc Lương chứ?”
“Đây…”
Tần Vũ cũng hơi hoang mang, năm chữ này của Tiêu Chính Văn có ý gì vậy?
“Thái Cực!”
Thiên Tử mỉm cười nói.
Thái Cực?
Tần Vũ suy nghĩ một hồi bỗng ngẩng đầu lên nói: “Ý của vua Bắc Lương là không tỏ rõ thái độ với người võ tông sao?”
Thiên Tử gật đầu nói: “Đúng thế, kéo dài thời gian! Tất nhiên tôi sẽ không vứt tấm bia tưởng niệm chiến công này đi, Hoa Quốc và người dân sẽ không quên chiến công của nhà họ Tiêu”.
“Chiến công của Tiêu Chính Văn càng được cả thế giới biết đến, tôi càng không dám quên”.
Nghe nói thế, Tần Vũ thở phào, cuối cùng cũng yên tâm.
“Nhưng… Thiên Tử vẫn bảo người tháo dỡ bia chiến công?”
Thiên Tử khẽ gật đầu nói: “Tất nhiên là phải tháo rồi, sau khi tháo dỡ thì dời vào tông miếu, lập trước cửa tông miếu, không ai có thể nói một chữ không”.
“Tôi đã nhường một bước, nếu võ tông còn dám ép bức thì đừng trách tôi đây trở mặt vô tình”.
Nói đến đây, sắc mặt Thiên Tử bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo.
Nghe thế Tần Vũ cũng xem như đã hiểu rõ ngọn nguồn trong đó.
Thật ra Thiên Tử nhường một bước nhưng tiến hai bước.
Tháo dỡ chiến công của nhà họ Tiêu đồng nghĩa với thuận theo võ tông, nhưng lại không nói rõ sẽ xử lý bia chiến công của nhà họ Tiêu thế nào.
Cho dù sau chuyện này, người võ tông biết Thiên Tông dời bia chiến công đến tông miếu tiếp tục cung phụng, cũng không tìm được lý do để tác oai tác quái.
Mặt khác trong tay Thiên Tử cũng có một con bài có thể yêu cầu võ tông làm một việc cho giới chính trị.
Đưa đẩy một hồi vô hình trung trong tay có thêm một lá bài phán đoán, còn có thể đánh ngược lại võ tông.
“Kế hay! Tôi cảm thấy thật hổ thẹn”.
Tần Vũ không khỏi cười khổ.
Xem ra vẫn là kế của Tiêu Chính Văn và Thiên Tử xuất sắc, hơn nữa hai người này phối hợp với nhau quả đúng là không gì có thể lọt mắt trời.
“Nhưng sau khi biết bia chiến công dời đến miếu tông, người võ tông chắc chắn sẽ trả thù. Hiện giờ người nhà Tiêu Chính Văn cũng biến mất theo Tiêu Chính Văn, điều duy nhất chúng có thể làm là ra tay với dinh thự”.
“Nếu dinh thự cũng bị đổi tên thì chẳng phải võ tông đã đạt được mục đích rồi sao?”
Tần Vũ ngẫm nghĩ nói.
Nghe thế Thiên Tử ngửa mặt lên trời cười đáp: “Chuyện này còn phải xem bản lĩnh của Tiêu Chính Văn, cậu ấy là vua Bắc Lương, ngay cả nhà cũng không giữ nổi thì chẳng bằng về nhà chăm con đi cho rồi”.
“Thông báo cho Hắc Băng Đài, bắt đầu từ lúc này theo dõi sát sao từng hành động của các tông môn lớn của võ tông, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo”.
“Vâng!”
Tần Vũ đáp một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Khoan đã!”
Sau đó Thiên Tử gọi Tần Vũ lại nói: “Chuyện này không thể để Vương Quốc Xương biết”.
“Đã rõ!”
Tần Vũ gật đầu rồi nhanh chân đi ra khỏi đại điện.
Đi đến cửa, Tần Vũ ngẩng đầu lên nhìn bia chiến công bị treo giữa không trung, nói với Long Thất: “Haizz! Dù sao vua Bắc Lương cũng không còn trong giới chính trị nữa, dỡ ra đi, nhanh lên”.
Nói rồi Tần Vũ đi thẳng ra khỏi Thiên Tử Các.
Long Thất nhìn bóng lưng Tần Vũ, cười khổ, sau đó dặn dò cấp dưới tăng tốc thi công.
Cùng lúc đó trên một chiếc xe đang chạy đến Sơn Thành, Trương Lăng Phong đọc tin tức trên điện thoại.
Trong đó là hiện trường Thiên Tử Các đã tháo dỡ bia chiến công của nhà họ Tiêu.
“Haizz! Xem ra chiều hướng sắp thay đổi rồi”.
Một trưởng lão nhà họ Trương bên cạnh hắn lướt nhìn màn hình điện thoại, cười khẩy nói: “Đây chỉ là bước đầu thôi, còn dinh thự nữa. Không lâu nữa, ngay cả dinh thự cũng sẽ đổi chủ”.
“Bây giờ không chỉ là Hoa Quốc không chứa nổi Tiêu Chính Văn mà cả thế giới đã không có chỗ đứng cho Tiêu Chính Văn nữa rồi”.
“Chống lại Thiên Đạo Minh Ước thì phải trả giá cực kỳ đau đớn, bề ngoài có vẻ là võ tông Hoa Quốc đang nhắm vào cậu ta nhưng cậu có từng nghĩ các môn phái trong võ tông nhiều vậy, năm đại danh sơn cũng có tính toán của riêng mình, lần này sao lại đồng lòng thế kia?”
Vừa nghe nói thế, Trương Lăng Phong không khỏi hít khí lạnh nói: “Tam trưởng lão, ý của ông là bây giờ Thiên Đạo Minh Ước đang khống chế võ tông cả thế giới?”
“Ừ, có thể nói như thế, Tiêu Chính Văn đang đứng ở phía đối lập với cả thế giới, có kết cục như bây giờ cũng nằm trong dự đoán”.
“Hơn nữa cậu nghĩ xem tại sao lần này có nhiều người muốn chạy đến thăm hỏi Tiểu Thái Tông vậy? Ông ta có thể diện lớn thế sao?”
Nghe Tam trưởng lão nói, sắc mặt Trương Lăng Phong liên tục thay đổi.
Nếu muốn nói giữa Tiểu Thái Tông và Tiêu Chính Văn có điểm chung gì đó thì chính là hai người họ đều từng chống đối lại Thiên Đạo Minh Ước.
“Ý của Tam trưởng lão, thăm hỏi là giả, dò thám tình hình bị thương mới là thật à?”
Trương Lăng Phong lập tức nghĩ đến một kết quả xấu nhất, đó là sở dĩ năm đại danh sơn cử ra nhiều lực lượng lớn mạnh như thế là vì âm thầm nhắm vào Tiểu Thái Tông.
Nếu vết thương của Tiểu Thái Tông quá nặng thì lần thăm hỏi này rất có thể trở thành một trận bao vây giết người.
“Thông minh!”
Tam trưởng lão vuốt râu mỉm cười gật đầu nói.
Lúc này trong khách sạn sang trọng cao cấp nhất Sơn Thành đã chật kín người.
Ngay cả nhân viên chấp pháp giữ trật tự cũng khiếp sợ đến mức há hốc miệng.
Họ rất hiếm khi thấy nhiều nhân vật tầm cỡ cùng xuất hiện ở một chỗ như thế này.
Hôm nay đến đây không phải là viện trưởng mấy đại danh sơn thì cũng là môn chủ và trưởng giáo của các tông môn.
Có thể nói chọn bừa ra một người trong đám người này cũng là nhân vật có tầm quan trọng ở Hoa Quốc.
Ngay cả chủ tịch tỉnh Xuyên cũng đến đây.
Chỉ là, dù bất cứ lúc nào thì chủ tịch tỉnh cũng là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, nhưng hôm nay lại bị phớt lờ.
Dù chủ tịch tỉnh đến đây chào hỏi một ông lão phong thái đỉnh đạc, nhưng đối phương lại không liếc nhìn chủ tịch tỉnh một cái mà bước ngang qua trước mặt ông ta như thể ông ta là không khí.
Lúc này ông cụ Quý, và Quý Sương Nhi đang dặn dò mấy lời cuối cùng với Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, không giấu gì cậu, những người đến hôm nay không ai có ý tốt cả, nhà họ Quý chúng tôi có ân oán sâu sắc với năm đại danh sơn ở ngoài lãnh thổ”.
Ông cụ Quý trầm giọng nói.
“Ồ?”
Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt, chẳng phải nhà họ Quý đã cắm rễ ở ngoài lãnh thổ hàng nghìn năm trước rồi sao?
“Năm đại danh sơn đều im lặng trước việc hủy diệt Hoa Quốc, chỉ có nhà họ Quý chúng tôi phản đối chuyện này, thế nên mới có ân oán với năm đại danh sơn”.
“Do đó lát nữa cậu phải cẩn thận, cố gắng đừng xảy ra mâu thuẫn với họ, nếu không hậu quả khó lường được”.
Ông cụ Quý cực kỳ nghiêm túc nói.
Chương 1531: Bá đạo
Tiêu Chính Văn vô cùng thông minh, anh nghe ông cụ Quý nói đến đây liền hiểu ra ý đồ của năm đại danh sơn.
“Cho nên hôm nay bọn họ tới chào hỏi, nhưng thật ra là đến thám thính thực hư sao?”
Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng hỏi.
Ông cụ Quý gật đầu nói: “Đúng vậy, có thể nói như vậy, bọn họ thực sự đến để thám thính thực hư. Còn nếu vết thương của Tiểu Thái Tông không nặng thì là bọn họ đến để chào hỏi!”
“Ngược lại, bọn họ có thể sẽ giết cậu bất cứ lúc nào, vì vậy, cậu nhất định không chọc tức bọn họ!”
Điều mà ông cụ Quý lo lắng nhất là Tiêu Chính Văn sẽ đánh một vài người trong số bọn họ để giả vờ giống Tiểu Thái Tông.
Chỉ cần ra tay thì cục diện hôm nay chắc chắn sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát!
Quý Sương Nhi cũng chế nhạo nói: “Bây giờ anh đã hiểu rồi nhỉ! Lúc trước tôi đã khuyên anh rồi, với tư chất của anh thì làm sao có thể thay thế được chú năm của tôi chứ!”
“Nhưng việc đã đến nước này thì anh không còn đường lui nữa rồi, nếu anh lâm trận mà luống cuống thì sẽ chết thảm hơn đấy!”
Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến Quý Sương Nhi, nhưng trong lòng lại thầm chế nhạo.
Đám người của năm đại danh sơn và võ tông đúng là lao tâm khổ trí thật!
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn cũng không phải là không có sự chuẩn bị.
Lúc này, Độ Thiên Chân Nhân đang đích thân dẫn theo ba vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao của Thiên Kiếm Tông, mai phục ở nhà nghỉ cách khách sạn ba con đường.
Còn Long Nguyệt dẫn theo mười mấy cao thủ cảnh giới Thiên Vương mai phục trong khách sạn.
Chỉ cần bên phía Tiêu Chính Văn xảy ra chuyện thì hai đoàn quân sẽ lập tức giết sạch.
Tất cả những người đến chào hỏi Tiểu Thái Tông đừng hòng rời khỏi nơi này.
“Chẳng qua chỉ là vài tên đồ đệ nhỏ bé thôi, không cần phải lo lắng!”
Tiêu Chính Văn xua tay, đứng lên đi về phía sảnh tiệc.
Lúc này, trong sảnh tiệc đã chật kín người.
Triệu Thiên Hòa và những người khác đang thấp giọng thảo luận.
“Tôi nghe sư phụ kể rằng Tiểu Thái Tông đã bị bốn vị cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương bao vây tấn công, sao có thể sống sót thoát ra vùng ngoài lãnh thổ chứ?”
Trâu Vọng Hải cau mày, trầm giọng nói.
“Không có chuyện gì là tuyệt đối cả, nói không chừng nhà họ Quý vẫn còn cao thủ! Chỉ là cho dù Tiểu Thái Tông thoát mạng thì chắc chắn cũng sẽ bị thương nặng!”
Quách Trường Phong quay đầu nhìn Trâu Vọng Hải, nhỏ giọng nói.
“Không thể nào, lúc đó đã có người tận mắt nhìn thấy thi thể của Tiểu Thái Tông được khiêng ra khỏi trụ sở của Thiên Đạo Minh Ước, ông ta không thể còn sống được!”
“Chắc chắn nhà họ Quý đang tung hỏa mù để làm chúng ta mụ mị đầu óc!”
Trâu Vọng Hải nheo mắt, nói với vẻ chắc chắn.
“Mụ mị đầu óc ư? Mọi người nghĩ nhà họ Quý ngu ngốc như vậy sao? Nếu chúng ta muốn tận mắt nhìn thấy Tiểu Thái Tông thì nhà họ Quý sẽ ứng phó thế nào?”
“Theo tôi thấy, Tiểu Thái Tông còn sống hay đã chết đều không quan trọng, vở kịch này của nhà họ Quý mới là quan trọng nhất! Nếu muốn diễn tốt mà không cần người trợ giúp thì nhà họ Quý chắc chắn phải chuẩn bị đầy đủ!”
“Lát nữa chúng ta cũng có thể thử ông ta, để tránh không phân biệt được là thật hay giả!”
Triệu Thiên Hòa không hổ danh là đệ tử của đệ tử Nhạc Trung Kỳ, ông ta có hiểu biết hơn nhiều so với những người khác.
Thủ đoạn đơn giản như thuật biến đổi khuôn mặt sao có thể qua được mắt Triệu Thiên Hòa!
Mặc dù tướng mạo của một người có thể thay đổi thông qua thuật biến đổi khuôn mặt.
Nhưng sự từng trải, phong độ, hiểu biết không thể giống y hệt nhau được!
“Vẫn là anh Triệu nhìn xa trông rộng, chỉ là, nếu đó là hàng giả thì tôi...”
Quách Trường Phong nói đến đây liền cau mày vì khó xử, nuốt hết những lời sau đó xuống.
Nếu ra tay với nhà họ Quý thì tuyệt đối không thể nói ra từ miệng chính mình.
Nếu không, ngộ ngỡ nhà họ Quý bị tiêu diệt thì sau này nhất định sẽ bị xử lý cùng.
“Không phải võ tông chúng ta không thể trấn áp hàng giả! Ngay cả Tiểu Thái Tông mà cũng dám mạo danh thì thật bất kính với trụ cột vững chắc của vùng ngoài lãnh thổ Hoa Quốc!”
“Hơn nữa, điều này càng chứng tỏ người được gọi là ông cụ Quý cũng là giả. Tôi có trách nhiệm giúp đỡ nhà họ Quý thanh lý môn hộ!”
Triệu Thiên Hòa giễu cợt nói.
Mấy người khác nghe vậy lần lượt giơ ngón tay cái lên, tán dương kế sách của Triệu Thiên Hòa.
Lấy danh nghĩa chém giết kẻ mạo danh, tiêu diệt nhà họ Quý đến tận cùng.
Làm vậy không để lại tai họa mà còn hoàn thành nhiệm vụ mà Thiên Đạo Minh Ước giao cho bọn họ.
Đúng lúc này, cửa sảnh tiệc mở ra, mấy người Tiêu Chính Văn bước vào sảnh lớn!
Theo sau Tiêu Chính Văn là ông cụ Quý.
Bên cạnh cụ ta là Quý Thiên Hà - quản gia nhà họ Quý, chỉ có Quý Sương Nhi đi theo từ xa, như thể có ý giữ khoảng cách với Tiêu Chính Văn.
“Cậu đừng sợ, cũng đừng bắt tay, nếu không, bọn họ sẽ nhìn ra khuyết điểm của cậu!”
Tuy nhiên lúc bước vào sảnh tiệc, sắc mặt của Quý Sương Nhi liền thay đổi.
Bởi vì lúc này, ánh mắt của hàng trăm cao thủ võ tông và các môn phái lớn đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
Khí tức đáng sợ đó lập tức khóa chặt Tiêu Chính Văn, thậm chí còn có khả năng tấn công Tiêu Chính Văn bất cứ lúc nào.
Lúc này, cả sảnh lớn đã chật kín người, khí tức của mọi người cùng tập hợp lại khiến ông cụ Quý cũng lấm tấm mồ hôi.
Chết tiệt!
Ai mà ngờ được đám người võ tông này lại dám to gan gây sức ép cho Tiêu Chính Văn ngay từ đầu vậy chứ!
Ánh mắt của Tiêu Chính Văn lướt qua tất cả mọi người, trong lòng anh lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Sau đó anh chế nhạo nói: “Sao thế! Các vị đến để chào hỏi hay muốn thể hiện uy phong trước mặt tôi đây?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ.
Các đại diện của năm đại danh sơn cũng sững sờ.
Đối mặt với khí tức đáng sợ như vậy mà Tiêu Chính Văn vẫn rất bình tĩnh.
Trong chốc lát, đại biểu của năm đại danh sơn cũng bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào người trước mặt thật sự là Tiểu Thái Tông sao?”
Tiểu Thái Tông không hề bị thương khi ở ngoài vùng lãnh thổ ư?
“Cậu năm, cậu thật biết nói đùa, chúng tôi đặc biệt tới đây là để chào hỏi cậu!”
Triệu Thiên Hòa cười nói đầu tiên.
Chỉ là Tiêu Chính Văn không thèm tiếp lời, mà nhanh chóng bước tới chỗ ông ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Thiên Hòa đang ngồi trên ghế chính: “Ồ? Vậy sao?”
Triệu Thiên Hòa không ngờ rằng Tiêu Chính Văn dám hỏi ông ta bằng giọng điệu như vậy.
Nhất thời cũng không biết nói gì.
Thấy Tiêu Chính Văn không lui mà tiến, còn mặt đối mặt chất vấn Triệu Thiên Hòa, trong lòng Quý Sương Nhi vô cùng lo sợ.
Đây là Triệu Thiên Hòa đấy! Ngộ nhỡ đối phương không nể mặt Tiểu Thái Tông mà đứng lên đối chất với Tiêu Chính Văn thì kết quả khó mà tưởng tượng nổi!
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ là giả, sao có thể là đối thủ của Triệu Thiên Hòa được!
Nếu hai bên ra tay thì không cần đoán cũng có thể nghĩ ra được kết quả.
Quý Sương Nhi còn chưa định thần lại thì Tiêu Chính Văn đã đột nhiên giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Triệu Thiên Hòa.
“Bộp!”
Cái tát vang lên chói tai này khiến mọi người đều sững sờ.
Ngay cả ông cụ Quý đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng choáng váng.
Triệu Thiên Hòa và những người xung quanh cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn với vẻ không tin nổi.
Lúc này, một quả trứng cũng nhét vừa vào miệng bọn họ.
“Nhìn thấy tôi mà vẫn không đứng lên hành lễ, ai cho ông can đảm ngồi lên ghế chính?”
Trước lời chất vấn của Tiêu Chính Văn, toàn bộ sảnh lớn im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Ánh mắt Tiêu Chính Văn sắc lạnh như kiếm, nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Hòa.
Ngay cả Triệu Thiên Hòa cũng không ngờ Tiêu Chính Văn dám tát ông ta trước mặt mọi người.
Đến năm đại danh sơn cũng luôn coi ông ta như khách quý.
Hơn nữa, ông ta còn thuộc môn phái của Nhạc Trung Kỳ, cho dù là ở ngoài vùng lãnh thổ thì Tiểu Thái Tông ít nhiều cũng phải nể mặt ông ta vài phần.
Nhưng ông ta không ngờ lại bị Tiểu Thái Tông tát vào mặt ở nơi đông người.
Lúc này, bầu không khí trong sảnh lớn dồn nén đến cùng cực.
Mọi người đều đang chờ đợi hành động tiếp theo của Triệu Thiên Hòa.
Ông cụ Quý cũng đổ mồ hôi thay cho Tiêu Chính Văn.
Nhưng lúc Quách Trường Phong vừa đứng dậy, còn chưa kịp nói gì, Tiêu Chính Văn đã tát một cái thật mạnh lên mặt Quách Trường Phong.
“Bộp!”
“Tôi đang hỏi ông ta, ông có tư cách gì mà lên tiếng!”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn thêm phần sắc lạnh, khiến Quách Trường Phong không khỏi rùng mình.
Tất cả mọi người trong sảnh lớn đều sửng sốt, thậm chí có không ít người trên trán đã đổ mồ hôi hột!
Thế nào gọi là bá đạo?
Đây mới là bá đạo đến cực điểm!