Chương 1562
Máu rồng!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Chính Văn, Lục Hoài Viễn cười khẩy nói: “Chắc là cậu đoán ra rồi nhỉ, đây là máu của rồng!”
“Tôi có rất nhiều cách để giết cậu! Nhưng đối phó với một thằng nhóc mà phải dùng nhiều thủ đoạn phức tạp như thế thì sẽ bị người ta khinh thường!”
Rõ ràng, Lục Hoài Viễn tự đề cao bản thân, hoàn toàn khinh thường mấy âm mưu thủ đoạn kia.
Hơn nữa, theo ông ta thấy, sau khi uống máu rồng, sức mạnh của ông ta lại có thể đạt đến một cấp độ hoàn toàn mới!
Chỉ giết một tên Tiêu Chính Văn, cũng chẳng cần dùng tới mấy thủ đoạn không vẻ vang kia làm gì.
Là một trong số Thập Tôn Quang Minh, Quang Minh Tôn thông minh nhất nên có sự tự tin này.
Mặc dù Tiêu Chính Văn từng tự tay giết chết Âm Dương Tôn và lội ngược dòng đánh bại nhiều cao thủ.
Nhưng theo Lục Hoài Viễn thấy, nếu như ông ta muốn giết mấy người kia, thì thậm chí chỉ cần dùng một ngón tay mà thôi.
Giơ tay lên đã có thể giết chết người, những tên đã bị Tiêu Chính Văn giết chết kia có đáng là gì đâu chứ?
Đây là sự tự tin tuyệt đối với thực lực của bản thân.
Lục Hoài Viễn ngoắc ngón tay với Tiêu Chính Văn, sau đó nhảy vọt lên, bay thẳng từ trên tầng mười tám xuống dưới.
Không sai, quả thực là bay!
Cơ thể ông ta giống như đang chao lượn giữa không trung, bay thẳng về phía quảng trường Thái Dương phía xa.
Lúc này, không trung hình thành một vòng xoáy khí cực lớn, khiến cho đám người đang đi bộ bên trên quảng trường bỏ chạy tán loạn khắp bốn bên.
“Anh… anh Tiêu, anh không được xảy ra chuyện gì đâu đấy, vận mệnh của hai chúng ta đã trói buộc lại một chỗ với nhau rồi!”
Jason run rẩy kéo lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, nói với sắc mặt trắng bệch.
Hắn đã từng gặp rất nhiều cao thủ, nhưng nhảy thẳng xuống từ tầng mười tám mà vẫn có thể giống như một con diều hâu chao lượn ra xa mấy trăm mét, hơn nữa còn tuỳ ý khua hai cánh tay là có thể tạo nên gió xoáy cỡ nhỏ.
Điều này vượt qua toàn bộ nhận thức của hắn!
Trong mắt hắn lúc này, trận giao chiến ban nãy giữa Tiêu Chính Văn và Quang Minh Tả Hữu Sứ đã trở nên tầm thường hơn nhiều.
“Yên tâm, anh mà chết thì tôi cũng không còn sống đâu!”
Tiêu Chính Văn đẩy Jason ra, sải bước tiến lên, giống như Quang Minh Tôn, hai tay anh giơ lên ngang bằng, cứ thế chao lượn về phía quảng trường Thái Dương cách đó mấy trăm mét!
“Rầm!”