Chương 1590
“Các người thật hỗn láo!”
Tiêu Long tức giận quát lớn, luồng gió mạnh đánh đến chỗ Tiêu Chính Văn bỗng tan ra, vung tứ phía.
“Tiêu Long, sao… sao ông có thể!”
Vũ Thiên Tôn chỉ biết Sáng Thế Chủ rất coi trọng Tiêu Long, hơn nữa Tiêu Long quả thật rất mạnh.
Nhưng không ngờ cụ ấy lại có thể dễ dàng phá được cuồng phong của Vũ Thiên Tôn như thế.
Lúc này Trần Cương đứng trong đám đông vô cùng kích động như tiêm phải thuốc kích thích.
Thấy Tiêu Chính Văn đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, Dương Linh Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Tiêu Chính Văn có liên quan đến cường giả mà anh gọi là ông nội đó thì chứng tỏ giữa hai người họ có quan hệ huyết thống, Vũ Thiên Tôn đừng hòng làm Tiêu Chính Văn bị thương.
Lúc này ánh sáng vàng quanh người Tiêu Chính Văn bỗng nhạt đi, cùng lúc đó Tiêu Chính Văn cũng chậm rãi mở mắt ra.
Những lời ông lão trong ảo ảnh lúc nãy nói vẫn còn vang vọng trong đầu Tiêu Chính Văn.
Ta chu du thế gian, trở tay thành trận pháp, tâm tùy ý xoay chuyển, trời đất xoay chuyển cùng ta.
Thầm nhắc lại câu nói này, Tiêu Chính Văn đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn Vũ Thiên Tôn, lạnh lùng nói: “Ông đã từng thấy bóng tối thật sự chưa?”
Nghe thế Vũ Thiên Tôn không khỏi sửng sốt.
Cụ ta không hiểu ý trong câu nói của Tiêu Chính Văn.
Nhưng chỉ thấy Tiêu Chính Văn nhấc tay lên lạnh lùng nói: “Trời đất vốn là mắt trận pháp, trời đất đều có thể chuyển động theo trận pháp”.
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn mặt trời nóng bức trên đỉnh đầu, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, đồng thời một tay anh ấn xuống.
Ngay lúc này cảnh tượng khiến mọi người không thể giải thích được xảy ra.
Mặt trời thế mà lại dịch chuyển sang phía Tây, hơn nữa mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó đang dịch chuyển.
Lúc này người dân toàn bộ nước Lý đều chấn động.
Vì ai cũng có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng mặt trời lặn nhưng bây giờ mới là buổi trưa.
Chết tiệt!
Vẫn chưa đến mười hai giờ trưa mà trời sắp tối rồi ư?
Rất nhiều người đều tỏ ra thắc mắc, nhưng kết quả lại không khiến họ thất vọng, trời tối thật rồi.
Chỉ trong thoáng chốc, màn đêm đã bao trùm xung quanh.
Điều khiến mọi người thắc mắc hơn là trên trời lại chẳng hề có sao.
Ngay cả một ngôi sao cũng chẳng có, chỉ có bóng tối vô tận.
Cả nước Lý đều chìm vào trong hỗn loạn, mọi người đều sợ hãi với hiện tượng thiên nhiên đáng sợ này.
“Rốt cuộc chuyện quái gì xảy ra thế? Cục vũ trụ quốc gia điều ra rõ ràng ngay cho tôi!”
Castro ở trong phòng làm việc bật đèn lên, đồng thời cũng hét lên một tiếng đầy tức giận.
Hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ này thường dự báo sắp xảy ra thảm họa.
Mà Cục vũ trụ quốc gia lại báo cáo là đột nhiên xảy ra hiện tượng nhật thực.
Hơn nữa trên thế giới chỉ có nước Lý mới như vậy.
Nói chính xác là lần nhật thực này chỉ xảy ra trong khoảng giữa từ Carlo đến Kaman, ra khỏi khu vực này thì không còn cảm nhận được gì.
Mẹ kiếp!
Castro tái mặt khi nhận được báo cáo này, nhật thực nơi nào mà chỉ xảy ra ở phạm vi nhỏ như thế hả?
“Rốt cuộc… cậu làm bằng cách nào?”
Lúc này quảng trường chìm trong bóng tối, giơ tay ra không thấy năm ngón, mồ hôi Vũ Thiên Tôn toát ra như tắm, cảnh giác nhìn Tiêu Chính Văn.
Nếu nói luồng sức mạnh lúc nãy xuất hiện chỉ khiến Vũ Thiên Tôn hơi sợ hãi thì bây giờ Tiêu Chính Văn lại càng khiến cụ ta sợ hãi đến cực điểm.
Khả năng này đâu phải là khả năng mà một cảnh giới Thiên Vương nên có.
Dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần cao hơn cảnh giới Thiên Vương rất nhiều cũng không làm được.
Việc này vượt qua nhận thức của mọi người, cũng vượt xa ranh giới giữa hiện thực và mộng tưởng.