Chương 1605
Cuối cùng lại xuất hiện cường giả cảnh giới Thiên Thần ở Kaman?
Cứ như mấy người này đều đang đợi Tiêu Chính Văn bước vào tình thế đó?
Tiêu Chính Văn là ai chứ?
Anh là người từng chỉ huy hàng nghìn, hàng chục nghìn binh sĩ, so về trí tuệ thì mấy chục người bọn họ kết hợp lại cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.
Đợi Tiêu Chính Văn tra rõ mọi chuyện, quay ngược lại trả thù thì ai có thể gánh vác nổi?
Sở dĩ họ bất mãn không chỉ vì kết cục này, mà là hậu quả đáng sợ khiến họ lạnh sống lưng.
“Gia chủ Viên, ông nói vậy có phải hơi sớm rồi không? Máy bay của cậu ta vẫn chưa hạ cánh mà”.
Một người đàn ông trung niên nhà họ Đông Phương đứng lên bất mãn nói.
“Hỗn láo!”
Viên Sùng Long đập bàn đứng dậy, trừng mắt nói: “Cậu là cái thá gì mà dám dạy dỗ tôi? Nhà họ Đông Phương các người tưởng giết Tiêu Chính Văn dễ như giết côn trùng à?”
“Nhà họ Viên tôi có hai cụ tổ đều đã chết đấy, các người mù hết rồi sao? Nếu loại người này quay lại tính sổ với chúng ta thì cậu có thể ngăn được sao?”
Viên Sùng Long chỉ vào đám người nhà họ Đông Phương, mắt như sắp phun ra lửa.
Lúc trước sau khi Viên Thắng Thiên chết từng để lại di ngôn, không đến lúc bất đắc dĩ thì không được chọc vào Tiêu Chính Văn.
Khoảng thời gian này nhà họ Viên vẫn rất thành thật.
Chỉ có tên nhóc Đông Phương Viêm vẫn thích làm ầm ĩ.
Nhưng sau khi hắn chết, nhà họ Viên thậm chí đã không còn ý nghĩ trả thù Tiêu Chính Văn nữa.
Kết quả Đông Phương Tiếu vừa xuống núi đã liên lạc với ba gia tộc còn lại, còn thề đảm bảo trong vòng ba tháng sẽ tiêu diệt Tiêu Chính Văn.
Lúc này nhà họ Viên mới tham dự vào chuyện này lần nữa.
Nhưng Viên Sùng Long hoàn toàn không thể chấp nhận được kết cục trước mắt.
Không phải ông ta nhát gan mà là người chưa từng đối đầu trực diện với Tiêu Chính Văn thì đâu thể biết đến sự đáng sợ của anh.
Cảm giác đó không thua kém gì đùa giỡn trước mặt một con sư tử.
“Gia chủ Viên, cậu lo lắng thế làm gì?”
Đông Phương Tiếu lạnh lùng nhìn Viên Sùng Long.
Dù Viên Sùng Long nhỏ tuổi hơn Đông Phương Tiếu rất nhiều, nhưng dù sao cũng là gia chủ của nhà họ Viên, quả thật có tư cách ngồi ngang hàng với cụ ta.