Chương 1696
Trương Nguyệt Đông ném chiếc mặt nạ da người xuống dưới chân, cười gằn nói: “Ha ha! Tiêu Chính Văn, Trương Nguyệt Đông tao đóng giả mày thì mày nên cảm thấy vinh dự! Nhà họ Trương chúng tao ở Thiên Sơn, bảo vệ mộ của Tổ Long qua nhiều thế hệ, có công lớn với Hoa Quốc”.
“Nhắc đến công trạng của nhà họ Trương với Hoa Quốc thì có nói ngang với công lập nước cũng không ngoa!”
“Nếu mày đã đến, vậy tao cũng không làm khó mày nữa, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu cúi lạy tao ba lần, tao sẽ không truy cứu mày, dù sao mày cũng có vài đóng góp cho Hoa Quốc, nếu không, mày tự chặt luôn hai tay hai chân đi!”
Trương Nguyệt Đông hoàn toàn không coi Tiêu Chính Văn ra gì, mặc dù Tiêu Chính Văn đã tới nhưng có dám động tay động chân với hắn không?
Khi đã nhắc đến nhà họ Trương thì còn ai dám tùy ý ra tay?
Đánh người bảo vệ mộ Tổ Long chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.
“Hả? Mày lấy danh nghĩa của tao đi làm bao nhiêu chuyện ác mà giờ tao còn phải cúi lạy mày ba cái sao?”
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn càng lúc càng lạnh lùng, trong mắt bắn ra tia sắc bén, rõ ràng đã có ý định ra tay giết người!
“Sao, mày muốn ra tay với tao ư? Tiêu Chính Văn, e là mày vẫn chưa hiểu tầm quan trọng của nhà họ Trương đối với Hoa Quốc nhỉ? Nếu không có nhà họ Trương chúng tao canh giữ lăng mộ của Tổ Long tiên từ bao đời nay thì có lẽ Hoa Quốc đã suy vong từ lâu!”
“Chỉ riêng chuyện này, mày đã không xứng ra tay với ông đây rồi! Hơn nữa đóng giả thành mày cũng chỉ là tùy tiện chơi đùa một chút, không phải ông đây còn chưa ngủ với người phụ nữ của mày sao? Ha ha ha…”
Trương Nguyệt Đông ngửa mặt lên trời cười lớn.
Hôm nay có nhiều người như vậy, hắn không tin Tiêu Chính Văn lại dám ra tay với hắn!
Hơn nữa, càng ở trước mặt nhiều người, hắn càng muốn để cả thiên hạ thấy rằng, Tiêu Chính Văn thì thế nào chứ?
Nhìn thấy cậu hai nhà họ Trương, còn không phải cúi đầu nghe theo sao?
Nhà họ Trương, vẫn là nhà họ Trương trước đây!
Cho dù Hoa Quốc có sinh ra bao nhiêu người tài đi nữa, cho dù có phi thường như thế nào thì ở trước mặt nhà họ Trương, bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu phục tùng!
Đây là sự tự tin và sức mạnh của người bảo vệ mộ Tổ Long!
“Mày chết đi!”
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một bóng người lao tới và cố chấp nắm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu! Cậu bớt giận, sự việc hôm nay có thể chỉ là hiểu lầm, xin cậu đừng ra tay! Nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường!”
Mặt chủ tịch Lữ tái mét vì sợ hãi.
Cả hai người này đều không dễ chọc vào.