“Nhưng nhà họ Trương thì khác, năm đại danh sơn đều có mối liên quan với nhà họ Trương, nếu Thiên Tử Các dám động đến nhà họ Trương thì năm đại danh sơn, thậm chí cả võ tông đều sẽ đứng về phe đối lập với Thiên Tử Các”.
“Bây giờ cậu đang hiểu ý của tôi chứ? Ngoài việc ra đi thì cậu không còn cách nào khác cả”.
Tần Vũ gần như đè chặt tay Tiêu Chính Văn, để lại một dấu tay trên đó.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại rất bình tĩnh khiến Tần Vũ sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên.
“Anh Tần, anh cảm ơn ý tốt của Thiên Tử thay tôi, nhưng có câu này cần phải nói, là phúc chứ không phải họa, là họa thì không thể tránh. Nếu tôi đi thật thì bảo người nhà của tôi phải làm sao?”
“Vy Nhan lại sắp đến ngày sinh, không thể chạy đường dài được, nhưng nếu để cô ấy ở lại, lẽ nào muốn để mẹ con họ trở thành oan hồn trước lưỡi dao của Trương Đạo Linh sao?”
“Nếu ngay cả người nhà cũng không thể bảo vệ được thì Tiêu Chính Văn tôi còn sống trên thế gian này làm gì”.
Tiêu Chính Văn nói thế, Tần Vũ cũng cảm thấy câm nín.
Quả thật như Tiêu Chính Văn nói, chỉ có thể một mình anh lén rời đi, nếu không mục tiêu quá lớn vẫn sẽ bị nhà họ Trương phát hiện.
Dù truy sát hàng trăm cây số, Trương Đạo Linh vẫn sẽ không bỏ qua cho Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, Trương Đạo Linh không hề tầm thường, nếu cậu không đi thì Hắc Băng Đài thật sự không thể giúp được cậu”.
Tần Vũ tận tình khuyên bảo nói.
“Thật ra chẳng qua chỉ là một chữ chết, một là ông ta đến đây để chết, hai là máu của Tiêu Chính Văn tôi sẽ văng tung tóe, chẳng có gì to tát cả. Nhưng Tiêu Chính Văn tôi thà chết cũng sẽ không cúi đầu trước nhà họ Trương”.
“Danh sơn hay nhà họ Trương cũng vậy thôi, nếu không tuân thủ quy tắc của thế gian thì họ nên bị trừng phạt, dù là bất kỳ ai cũng phải tuân thủ quốc pháp trước mới là người trung thành với quốc gia”.
“Nhà họ Trương nghĩ mình bảo vệ phần mộ của Tổ Long thì có ơn với Hoa Quốc, nhưng sự thật không phải vậy. Thân là người canh giữ phần mộ nên canh giữ phần mộ của Tổ Long là nghĩa vụ của họ”.
“Chỉ hoàn thành việc mình nên làm thì muốn cưỡi lên đầu người dân cả nước, nghĩ trong tay mình có đặc quyền à, loại người này nên giết”.
Tiêu Chính Văn oai phong lẫm liệt nói.
Nghe thế Tần Vũ cũng chỉ có thể thở dài bất lực nhưng không nói nên lời.
Những gì Tiêu Chính Văn nói rất có lý.
Nhà họ Trương quá kiêu ngạo.
Thiên Tử cũng không phải chưa từng để ý đến, nhưng nhà họ Trương có một ưu điểm là không bao giờ tham gia vào việc chính trị.
Vì thế Thiên Tử không đưa nhà họ Trương vào danh sách phải đối địch.
Cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua những việc nhà họ Trương đã làm.