“Tiêu Chính Văn, cảm giác bây giờ thế nào? Cậu còn dám nói nhà họ Trương tôi hiểu sai trận pháp này nữa không?”
Trương Đạo Linh thấy vậy, bỗng ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Giờ phút này, Tiêu Chính Văn đừng nói là giao đấu với cụ ta, ngay cả thanh giáo dài Liệt Long trong tay anh cũng rơi xuống đất.
Một lão già tóc bạc da mồi còn cần Trương Đạo Linh phải ra tay nữa sao?
Nhưng khi tất cả mọi người đều tưởng rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết chắc, thì lại thấy Tiêu Chính Văn nhấc chân bước lên trước một bước!
Sau bước chân này, ngàn sao trên trời chuyển động và xoay chuyển, mặt trời lóe lên tia sáng chói lọi đỏ thẫm rồi dần dần ngả về hướng Tây!
Bầu trời đầy sao bỗng dưng xuất hiện, ánh trăng sáng tỏ nhô lên bầu trời.
“Thời gian sẽ không trôi đi chỉ vì trận pháp của ông, đây chẳng qua chỉ là một loại ảo giác mà thôi, chỗ cao minh duy nhất trong trận pháp của nhà họ Trương là có thể khiến cho lòng người nảy sinh ảo giác rằng tất cả những chuyện này đều là thật!”
“Thế nhưng, trên thế giới này, thật vĩnh viễn sẽ không trở thành giả, giả vĩnh viễn không thành thật được!”
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã lại khôi phục dáng vẻ trẻ trung.
Đồng thời, một tay anh đưa ra, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ lại một lần nữa nằm gọn trong tay Tiêu Chính Văn.
Hầu như tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều hết sức kinh ngạc.
Nhất là Trương Đạo Linh, cụ ta hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chuyện này… Chuyện này không thể nào! Cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không thể nào…”
Cụ tổ nhà họ Trương đã từng dùng Địa Tuyệt Trận trong Tam Tuyệt Trận để giết chết ba cường giả cảnh giới Thiên Thần địa cấp!
Dĩ nhiên, bản thân vị cụ tổ nhà họ Trương kia cũng là cao thủ cảnh giới Thiên Thần.
Vì vậy, Trương Đạo Linh vô cùng tự tin về Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương!
Cụ ta và Tiêu Chính Văn là đối thủ cùng cấp bậc, Tiêu Chính Văn không thể phá giải được trận pháp nhà họ Trương.
“Thời gian luôn rất công bằng với mỗi một người, bao gồm cả vạn vật trên thế giới này! Thật đáng tiếc, chiếc lá này chưa rơi xuống, mà nhánh cây nhỏ này cũng không thể lớn thành đại thụ che trời!”
Tiêu Chính Văn chỉ vào một nhánh cây nhỏ cách đó không xa.
Sau khi nghe Tiêu Chính Văn nói xong, mọi người mới để ý, thì ra ở cách đó không xa, có một nhánh cây nhỏ chỉ cao tới nửa thân người.
Dường như từ lúc mọi người đến cửa biệt thự nhà họ Tiêu đến giờ, nó vẫn luôn mọc ở nơi đó, không mảy may thay đổi!
Nghe Tiêu Chính Văn nói xong, tất cả mọi người hầu như đều hiểu ra.