Đoàn Hải Long vừa nói vừa đứng lên quay đầu lại nhìn Trương Thiên Phong.
“Thật một trăm phần trăm, lúc đó có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, hơn nữa có một trưởng lão họ Lư trong liên minh võ thuật cũng đến xem”.
Trương Thiên Phong nghiêm mặt nói.
“Ồ? Lư Kính Hải cũng có mặt ở đó à?”
Đoàn Hải Long khẽ gật đầu, sau đó nói: “Mặc dù tôi có quan hệ thân thiết với anh Trương, nhưng… tôi đã ở ẩn nhiều năm ở đây, chưa từng giác ngộ”.
“Năm đó khi lên đến đỉnh núi Vọng Nguyệt này, tôi từng thề nếu không đạt đến cảnh giới Thiên Thần thì tuyệt đối không rời khỏi đây, hãy tha…”
Đoàn Hải Long còn chưa nói hết câu, Trương Thiên Phong tiến đến trước nói với Đoàn Hải Long: “Ông Đoàn, chẳng phải ông luôn muốn vào Thiên Sơn sao? Nếu chuyện này thành công, đem đầu Tiêu Chính Văn về cho nhà họ Trương thì cụ tổ sẽ giới thiệu ông vào đó”.
Vừa dứt lời, Đoàn Hải Long hơi dao động.
Thiên Sơn mới là nơi mạnh nhất trong năm đại danh sơn.
Hơn nữa trong Thiên Sơn có mấy vị cường giả cảnh giới Thiên Thần canh giữ, có cường giả cảnh giới Thiên Thần chỉ dẫn, mình muốn đột phá thì chỉ cần bỏ một nửa công sức ra thôi.
Nếu chỉ nói về quan hệ thân thiết thì tất nhiên Đoàn Hải Long sẽ không ra mặt vì nhà họ Trương.
Trong mắt những người sống hơn một trăm tuổi như cụ ta, mối quan hệ giữa người và người chỉ là gió thoảng mây bay.
Nhưng đối phương đưa ra lợi ích thực tế thì lại khác.
“Ông Trương có nói vậy thật sao?”
Ánh mắt Đoàn Hải Long lóe lên tia sáng nhìn chằm chằm vào mắt Trương Thiên Phong nói.
Thiên Sơn thu nhận đệ tử đều có quy định rất nghiêm ngặt, quá bảy tuổi thì không thể gia nhập sơn môn nữa.
Nói cách khác, tất cả đệ tử có thể vào Thiên Sơn đều được huấn luyện từ nhỏ.
Với tuổi tác của Đoàn Hải Long, dù có quỳ gối trước đại điện Thiên Sơn cũng đừng mơ có thể được như nguyện vọng.
“Tất nhiên, chắc ông Đoàn cũng biết mối quan hệ của nhà họ Trương và Thiên Sơn, cụ tổ chỉ cần nói một câu, Thiên Sơn chắc chắn sẽ nể mặt nhà họ Trương. Ông Đoàn, chuyện dễ dàng không cần tốn sức cũng có thể được như nguyện thế, ông xem…”
Trương Thiên Phong mỉm cười hỏi.
“Được!”
Đoàn Hải Long híp mắt nói: “Lấy mạng nhỏ của Tiêu Chính Văn đổi lấy một tấm vé cho tôi vào Thiên Sơn cũng đáng. Ông về chuyển lời lại với ông Trương, dù Đoàn Hải Long tôi nể tình mối quan hệ thân thiết với Trương Đạo Linh cũng phải trả thù”.