Chiến Thần Bất Bại

Chương 177: Nguy hiểm

Xử lý xong củ khoai nóng phỏng tay này hiển nhiên Đường Thiên không còn phiền não gì nữa, hắn sảng khoái thả cô bé và Địch Hoành Chiến ra. Lăng Húc thì chẳng có thời gian chờ hắn mà đã đi tu luyện từ lâu.

“Yên tâm, thiếu niên như thần nói được thì sẽ làm được. Chẳng qua các ngươi làm gì cũng phải nhanh nhẹn lên nhé… hành trình của chúng ta sẽ rất khẩn trương đấy!”

Trái ngược với vẻ mặt đưa đám của Địch Hoành Chiến, cô bé bình tĩnh rất nhanh, vừa nghe Đường Thiên nói “Hành trình” thì mắt nàng đã sáng lên: “Hành trình à? Người muốn đi đâu? Đi mạo hiểm à?”

“Nam Thập Tự tinh tọa.” Đường Thiên nói.

“Đó là chỗ nào vậy?” mặt cô bé mờ mịt

Đường Thiên khoa tay múa chân nói: “Đó là một nơi rất xa! À, con còn nhỏ quá, chờ con lớn lên sẽ biết.”

Cô bé liếc xéo Đường Thiên với vẻ khinh bỉ rồi lấy ra một quyển sách thật dày: “Nam Thập Tự tinh tọa à, để con xem một chút.”

Đường Thiên tò mò mon men lại gần, trên sách vẽ đủ loại tinh tọa cùng các tuyến đường mà chỉ nhìn qua cũng khiến cho Đường Thiên cảm thấy choáng váng, hắn líu lưỡi hỏi: “Đây là thứ gì vậy? Trông có vẻ lợi hại thật!”

“Nó vốn lợi hại mà!” cô bé không thèm ngẩng đầu đáp: “Đây là tinh đồ (DG: bản đồ tinh vực) do sư phụ của con vẽ, trên đó còn có đủ loại tuyến đường ( giữa những ngôi sao) lại có không ít tuyến đường từ thời viễn cổ đó.”

Đường Thiên nghe thấy tức thì hỏi : “Có thể tìm thấy Nam Thập Tự tinh tọa không?”

Cô bé không nhịn được nói: “Đừng quấy rầy, người không thấy con đang tìm đấy sao!”

Đường Thiên chợt phát hiện phía trên quyển sách này vị trí của những ngôi sao dường như đang thay đổi với tốc độ rất chậm. Nếu không phải mắt hắn rất tốt, trực giác lại nhạy cảm thì rất khó phát hiện được.

“Ồ! Chúng chuyển động được sao?” Đường Thiên giống như một đứa trẻ tò mò, hắn hỏi đầy kinh ngạc.

“Đúng thế, sư phụ Vũ Sâm của con đã nói vị trí của mỗi ngôi sao trong Thiên Lộ sẽ thay đổi từ từ.” Giọng cô bé đầy kiêu ngạo: “Sư phụ Vũ Sâm là đại sư thiên văn học nổi tiếng đấy…!”

Mặt Đường Thiên đầy vẻ tán tưởng: “Ra vậy, có thể sánh ngang với ta làm sư phụ con quả nhiên hắn cũng có vài phần bản lĩnh.”

Cô bé trợn mắt nhìn Đường Thiên với vẻ không thể tin nổi, hồi lâu mới nói: “Người chỉ hơn sư phụ Vũ Sâm ở một điểm duy nhất là da mặt thôi!”

“Quá khen rồi, quá khen rồi!” Đường Thiên vẫn dương dương đắc ý không hề cho đó là nhục nhã mà còn thấy vinh quang.

Cô bé vội đưa tay lên vuốt trán, nàng thấy khoảng thời gian này chính là quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời nàng. Cô bé thở dài một hơi rồi lại vùi đầu vào tinh đồ.

“Tìm thấy rồi!”

một lát sau cô bé giật mình nói đầy kinh ngạc: “Quả thực rất xa đấy…”

“Để ta xem một chút nào!” Đường Thiên vội không kiềm chế được lao vào xem.

“Để con tính đã.” Cô bé thì thầm trong miệng: “Ít nhất cũng phải vượt qua hơn hai mươi tinh tọa cơ đấy, quả thực quá xa mà.”

Đường Thiên tập trung nhìn tuyến đường vô cùng phức tạp này để cố nhớ chút gì đó, ngoài miệng nói: “Liệu cái tinh đồ này có đúng không đấy? Đừng giống như mớ hàng thải mà đại thúc đưa ta đấy!”

Binh: "..."

Cô bé “hừ” một tiếng: “Đương nhiên là chuẩn rồi. Tinh đồ do cấp đại sư làm muốn mua trên thị trường cũng không mua được đâu!”

“Wow, lợi hại vậy sao!” mặt Đường Thiên đầy tháng phục, hắn lợi dụng lúc cô bé đang dương dương tự đắc mà vung tay cướp lấy rồi nói với vẻ nghiêm nghị: “Cho sư phụ mượn nghiên cứu một chút, chờ ta nghiên cứu xong sẽ trả lại cho con.”

Cô bé ngẩn cả người, từ bé đến giờ vẫn chưa có người nào dám cướp đồ từ tay nàng.

“Tốt lắm!” Đường Thiên vỗ vỗ đầu cô bé lúc này vẫn đang ngây ngốc, nói với vẻ hiền từ: “Con có thể đi gặp hộ vệ của mình rồi, sau đó chúng ta sẽ đi thám hiểm như dự định.”

Dứt lời Đường Thiên đã biến mất không thấy tăm hơi.

 

Nữ hộ vệ nhìn công chúa và Địch Hoành Chiến đứng trước mặt với vẻ không thể tin nổi, mà Tinh Chủ đang đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt vô cùng quái dị. Bọn họ gióng trống khua chiêng ầm ĩ như thế mà không ngờ còn chưa bắt đầu đã thấy công chúa xuất hiện trước mặt mình.

Địch Hoành Chiến liếc nhìn Tinh Chủ rồi khua tay nói: “Các ngươi ra ngoài trước đi!”

Tinh Chủ lập tức hiểu ý vội vàng nói: “Vâng!”

Mặc dù thực lực của Địch Hoành Chiến không hơn kém lão nhiều lắm nhưng lão lại không dám trái lệnh đối phương. Trước đây lão từng ở phủ Võ Hầu, dù hôm nay đã chưởng quản một phương nhưng chỉ cần một câu của Địch Hoành Chiến cũng làm cho cuộc sống của lão trở nên cực kỳ bi thảm.

Lão lui ra cực kỳ cẩn thận rồi vươn tay khép cửa lại.

Lúc này nữ hộ vệ mới phản ứng, mắt nàng như bị một tầng sương mờ che phủ, nàng lao đến nói: “Công chúa, người đã phải chịu khổ rồi…”

Thấy được chân tình của Thanh Loan, trong lòng cô bé không khỏi cảm động, nàng ôn nhu nói: “Ta không sao, không phải chịu khổ sở gì, chỉ là ta sợ lần này liên lụy tới các ngươi rồi.”

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Thanh Loan bắt đầu nói năng lộn xộn.

Lúc này Địch Hoành Chiến mới cười khổ nói: “Lần này chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!” 

Thanh Loan vừa ổn định tâm tình đã nghe thấy lời Địch Hoành Chiến, nàng hỏi có vẻ ngoài ý muốn: “Rắc rối lớn nào?”

Địch Hoành Chiến xưa nay vẫn vũ dũng vô úy ( DG: mạnh mẽ, dũng cảm không e sợ điều gì) đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy gã dùng ba chữ “Rắc rối lớn.”

Địch Hoành Chiến kể lại chuyện nhận sư phụ cho Thanh Loan tức thì nàng hóa đá. một lát sau nàng mới tỉnh lại rít lên đầy phẫn nộ: “Hắn có tư cách gì mà muốn làm sư phụ của công chúa? Thì ra là chuyện tốt mà tên đó làm! Bảo sao hôm đó lúc thấy hắn, ta đã cảm thấy quen quen, thì ra là hắn! Thì ra là hắn! Thì ra là hắn!”

Thanh Loan liên tục lẩm bẩm: “Thì ra là hắn”, nàng không thể kiềm chế cơn giận được nữa.

Soạt, nàng đứng dậy, mặt đầy giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Không được! không thể dễ dàng cho hắn như vậy được!”

Nói vong nàng đằng đằng nộ khí lao ra cửa.

Phía sau là cô bé và Địch Hoành Chiến, hai người đang ngơ ngác nhìn nhau.


Đường Thiên đang xem tinh đồ. Đây là lần đầu tiên hắc được thấy một tinh đồ phức tạp, chi tiết như thế. Bên trên còn có đủ loại tuyến đường với các màu khác nhau nhằm chỉ sự an toàn, tinh môn của mỗi tinh cầu cũng được ký hiệu vị trí rõ ràng.

Hắn đã tìm được vị trí của Phỉ Lâm Tinh.

Nó nằm ở một góc nhỏ dọc đường biên của Thiên Lộ, nhìn trong tinh đồ, hắn gần như sẽ phải đi qua toàn bộ Hắc Hồn, tiến vào chòm sao Kình Ngư, tất cả chỉ mới là bắt đầu.

Sẽ là một đoạn đường cực kỳ dài và buồn chán đây!

Chẳng qua nhất định ta sẽ đi!

Trong mắt Đường Thiên ánh lên những tia sáng kiên định.

Không biết giờ này Thiên Huệ thế nào, trong một thoáng hắn bị hồi ức xâm chiếm, cảm xúc không tự chủ được trào dâng! Đường Thiên hít một hơi thật sâu, hắn hiểu rằng dục tốc bất đạt. Giờ còn có một đống phiền toái đang chờ hắn, hắn phải thông qua Tinh Môn mới có thể rời khỏi Phỉ Lâm Tinh.

Nhìn từ tinh đồ thì phạm vi thế lực của Võ Hầu trải khắp bốn mươi tinh cầu.

Mặc dù không có tinh tọa nào nhưng đây cũng là một khu vực rộng kinh người. Đây cũng là nơi hắn nhất định phải đi qua, nếu giờ xử lý không tốt thì hắn đừng hòng qua được địa bàn của Võ Hầu.

Bỗng một bóng xanh xông vào.

Thanh Loan vốn nổi giận đùng đùng giờ thấy Đường Thiên thì hoàn toàn phát hỏa rồi, nàng không nhiều lời mà vung trường kiếm đâm về phía Đường Thiên.

Trực giác của Đường Thiên cực kỳ nhạy bén, ngay khi Thanh Loan tấn công thì hắn đã phản ứng, hắn đạp chân xuống, lướt qua kiếm quang của Thanh Loan.

Thanh Loan chỉ thấy hoa mắt đã mất đi bóng dáng Đường Thiên.

Nàng thầm kinh sợ, nhanh thật!

Ngày đó khi Đường Thiên giao thủ với nàng thì nàng đã khiếp sợ trước thực lực của hắn nào ngờ chỉ mới qua vài ngày hắn lại tiến bộ nhiều như vậy!

Chỉ là lúc này đây nàng đang đầy một bụng tức nên chẳng thèm để ý tới an nguy của bản thân nữa, nàng xoay người một vòng như con quay, kiếm quang lượn lờ rồi lao thẳng về phía Đường Thiên.

“Ê từ từ đã!” Đường Thiên thu tinh đồ trong tay lại rồi nói: “Bây giờ chúng ta là người một nhà rồi mà!”

Thanh Loan càng thêm tức giận: “Ai là người một nhà với ngươi?”

Kiếm quang càng mạnh, bất kỳ vật gì chạm phải những đạo kiếm quang lạnh lùng tinh thuần ấy cũng đứt lìa. Bàn đá, ghế đá, bồn cây trong sân đều không may ngộ hại.

Đường Thiên hành động cực kỳ nhanh nhẹn.

Người Đường Thiên trở nên trơn như chạch, tốc độ nhanh như thiểm điện. Kiếm quang của Thanh Loan căn bản không có khả năng đụng tới một chéo áo của hắn.

Thanh Loan không ngờ rằng Đường Thiên lại tiến bộ kinh người như thế, vượt xa sức tưởng tượng của nàng, lại nhớ hôm đó mình phải chịu thiệt thòi dưới tay hắn đến hôm nay vẫn không cách nào xử lý hắn, nàng càng thêm phẫn nộ.

Bỗng trán nàng hiện lên một đạo phù văn Thanh Điểu, nàng đã kích hoạt huyết mạch rồi!

Huyết mạch Thanh Loan!

Mắt nàng bị một tầng sáng xanh nhạt bao phủ không rõ mừng giận ra sao, tốc độ của nàng chợt tăng vọt. kiếm quang được bao phủ bởi một quầng sáng xanh nhạt cũng tăng tốc rất nhiều.

Áp lực Đường Thiên phải chịu vì thế cũng gia tăng mãnh liệt, tốc độ của đối phương tăng lên cùng trình độ với hắn. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là quầng sáng xanh bao phủ kiếm quang kia, kiếm quang lúc đầu chỉ sắc bén giờ như mọc thêm cánh vậy, không chỉ nhanh hơn mà còn linh động hơn.

Bị bất ngờ và không đề phòng nên Đường Thiên lập tức rơi vào thế hạ phong.

Kiếm quang màu xanh như vật sống, quỹ tích trở nên đa dạng khó lường, phiêu hốt bất định.

Lần trước khi Đường Thiên giao thủ với Thanh Loan, nàng chưa kịp kích hoạt huyết mạch đã bị Đường Thiên tiếp cận và nhanh chóng bị giải quyết. Nhưng lần này kiếm pháp của nàng kết hợp với huyết mạch khiến cho uy lực tăng vọt.

“Từ từ nào, ngươi mà không dừng lại thì ta sẽ ra tay đấy!”

Đường Thiên rống lên, hắn biết mình đuối lý, vụ đánh lén lần trước hoàn toàn là do bên mình sai mà.

Trong góc có một đôi mắt cũng đang chăm chú quan sát trận chiến này. Chính là lão già ngày đó động thủ với Đường Thiên trong đại sảnh, lúc này lão đang mừng thầm trong lòng, không thể ngờ rằng Đường Thiên lại ngu ngốc như vậy, dám động thủ với đại nhân. Tuy lão không biết lai lịch của Thanh Loan nhưng đối phương chắc chắn có lai lịch rất lớn. Lão thoáng thấy Thanh Loan nổi giận đùng đùng mới âm thầm bám theo, không ngờ lại gặp cảnh này.

Trời giúp ta rồi!

Phải nhân cơ hội này diệt trừ Đường Thiên!

Nhớ đến lúc bị Đường Thiên làm mất mặt ở đại sảnh, lão lại càng giận Đường Thiên thấu xương.

Bỗng trên người lão xuất hiện vô số văn tự màu vàng kim, to có nhỏ có quấn quanh lẫn nhau như kim xà.

Huyết mạch Kim Xà.

Thân thể lão giống như không xương, lẳng lẹ di chuyển dọc theo vách tường, ánh mắt dường như cũng biến thành mắt rắn, âm lãnh tới cực điểm.

Khí tức cả người lão hoàn toàn biến mất, tựa như kim xà săn mồi, chờ cơ hội tung ra một đòn trí mạng.

Dần dần Đường Thiên di chuyển tới gần, tiến vào phạm vi công kích của lão.

Cặp mắt rắn lạnh lẽo thoáng nheo lại!

Ngay khi Đường Thiên miễn cưỡng ngăn cản vài đạo kiếm quang linh động, liên tiếp lùi về phía sau thì lão già ẩn nấp đã lâu bỗng phát động!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất