Thương Nhan Bách là người đầu tiên nhảy ra.
Mặc dù ban nãy cụ ta bị doạ sợ run bần bật, thế nhưng vào khoảnh khắc Hứa Hoài Viễn xuất hiện, Thương Nhan Bách giống như lại tìm thấy sự tự tin thêm một lần nữa.
Cụ ta còn kiêu ngạo chắp hai tay sau lưng, lắc đầu bước đi trước mặt Tiêu Chính Văn.
Lúc này, đám người trên bục cao cũng đồng loạt đứng dậy khom lưng vái lạy Hứa Hoài Viễn.
Ngay cả Lâm Phi Dương vẫn luôn cao ngạo cũng khom lưng rất sâu với Hứa Hoài Viễn.
Thật ra Hứa Hoài Viễn ban nãy đã cho tất cả mọi người một loại ảo giác.
Đó là ở trước mặt lão, Tiêu Chính Văn căn bản chẳng là gì cả.
Thậm chí ngay cả bản thân Hứa Hoài Viễn cũng có loại ảo giác y như vậy!
Dù gì ban nãy lão cũng đã dễ dàng ngăn chặn được đòn tấn công toàn lực của Tiêu Chính Văn, điều này ít nhất có thể nói lên rằng trên phương diện trận pháp và phương diện thông hiểu về đấu võ thì hai người bọn họ có cách biệt rất lớn!
Nếu theo lý thường mà nói, bọn họ nghĩ như vậy cũng chẳng có gì sai!
Thế nhưng vừa nãy Tiêu Chính Văn đã bị trói chặt bên trong Thiên Tinh Trận, căn bản không có cách nào bộc lộ hết toàn lực, thực lực của anh còn bị Thiên Tinh Trận phong ấn.
Chỉ có thể phát huy được chưa đến một phần mười thực lực.
Vậy nên Hứa Hoài Viễn có thể ngăn chặn đòn tiến công toàn lực của Tiêu Chính Văn cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Thế nhưng, sau khi Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc kia, kết quả sẽ hoàn toàn khác xa.
“Có tiền bối Hứa ở đây, hôm nay mày nhất định sẽ chỉ còn đường chết!”
Lâm Phi Dương cũng chỉ vào Tiêu Chính Văn và quát lớn.
Vốn dĩ bọn họ không ngờ Hoa Sơn sẽ phái một nhân vật có máu mặt như Hứa Hoài Viễn tới đây.
Mà vào khoảnh khắc Hứa Hoài Viễn xuất hiện đã định đoạt kết quả của trận quyết đấu ngày hôm nay!
Ngay cả sắc mặt của mọi người đang đứng ở đây cũng đã hoà hoãn đi rất nhiều.
Đồng thời, không ít người còn cười lạnh lùng với Tiêu Chính Văn, đặc biệt là Đông Phương Tiếu và Viên Sùng Long.
Nhà họ Tiêu quả thực từng là gia tộc giàu có số một ở Long Kinh, cũng biết quá nhiều những bí mật không được lưu truyền của Hoa Quốc.
Đáng tiếc, Tiêu Chính Văn còn quá non trẻ, hơn nữa từ nhỏ đã không lớn lên trong nhà họ Tiêu, tất cả những hiểu biết về Hoa Quốc đều rất ít ỏi!
Danh sơn được gọi là danh sơn bởi vì thủ đoạn nhiều tới mức không thể đếm xuể.