Chiến Thần Bất Bại

Chương 180: Bất Chu Sơn

Khi Đường Thiên ra khỏi phòng, ánh mặt trời bên ngoài làm cho hắn phải dừng lại. Đắm mình trong ánh mặt trời, hắn lẳng lặng đứng đó, trong lòng dâng lên nỗi cảm xúc khó tả.

Con đường tu luyện là truy cầu sức mạnh nhưng cuối cùng cũng là tự hoàn thiện bản thân mình là dục vọng không ngừng vươn tới trong nơi sâu thẳm của con người.

Động lực này giống như cảnh tượng Thiên Lộ có hàng tỷ nôi sao vậy. Nó đã có từ cổ chí kim từ lúc con người sinh ra đã là vậy.

Thật là một thế giới tươi đẹp ...

Con ngươi của Đường Thiên ánh lên niềm vui thích.

Lăng Húc đang gò lưng vác ngân thương tiến vào, vô tình ngẩng đầu lên nhìn mặt trời thì thấy mặt Đường Thiên. Gã tự nhiên run lên, mặt mũi đầy vẻ khiếp sợ. Đường Thiên dưới ánh mặt trời cứ như hòa tan trong đó, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng gã không thể cảm nhận được khí tức của Đường Thiên.

Bỗng nhiên Đường Thiên tỉnh lại, hắn thoát khỏi trạng thái kỳ dị thì thấy Lăng Húc đứng đó bèn nhe răng ra cười: “Tiểu Húc Húc, ta đã lục giai rồi, thiếu niên phải cố gắng đó. Ha ... Ha ...aa...!”

Lăng Húc tỉnh lại khỏi sự khiếp sợ. Tinh thần gã hồi phục, thần sắc khôi phục. Trong con ngươi màu vỏ quýt có ngọn lửa nhảy múa, gã hừ lạnh bảo: “Thua ngươi hả? Đừng có mà mơ mộng nhé!”

Dứt lời gã quay người đi ra ngoài.

Gã quyết định hôm nay phải tăng cường tu luyện.

Khi Đường Thiên đứng trước mặt mọi người. Địch Hoành Chiến là người đầu tiên phát hiện sự biến hóa của Đường Thiên, mày rậm nhướng lên, người đứng bật dậy nói với vẻ nghi ngờ: “Đường sư phụ đột phá rồi hả?”

Đường sư phụ ...

Bước chân Đường Thiên khựng lại, xưng hô như thế làm hắn nổi da gà, miệng vẫn cười ha hả: “Gọi A Thiên là được! Ừ ừm ..., vừa mới đột phá lục giai.”

“Cứ gọi là Đường sư phụ mới được.” Địch Hoành Chiến rất kiên trì. Gã không dám gọi là A Thiên, sư phụ của công chúa nhất định phải trọn lòng tôn kính mới được. Mặt mũi gã cực kỳ vui vẻ: “Đường sư phụ năm nay đã qua hai mươi lăm chưa? Trẻ tuổi như thế đã lục giai, thật làm cho người như ta xấu hổ.”

Con mắt Cố Tuyết sáng lên, cố nén niềm vui.

Đường Thiên thành thành thật thật đáp: "Năm nay ta đã mười bảy."

Tâm trạng của Địch Hoành Chiến căng cứng trên khuôn mặt, còn có khuôn mặt những người khác cứng đờ. Những người khác vốn chỉ nghe nói sư phụ công chúa là một người rất trẻ tuổi lợi hại, thế mà chỉ mới nói vài câu đã chấn nhiếp toàn trường.

Lục giai ở tuổi mười bảy ...

Bọn họ nhìn Đường Thiên như nhìn một con quái vật. Mười bảy tuổi mà tiến cấp lục giai, không phải là quái vật thì là gì chứ?

Lại nhớ tới con quái vật này còn có trang bị Bạch ngân và song huyết mạch thì trong lòng mọi người máy động. Toàn bộ đại sảnh thở ra hơi lạnh khe khẽ.

Ánh mắt tụ lại trên người Đường Thiên từ tò mò, dò hỏi trở thành kính sợ.

Khó trách người ta có thể trở thành sư phụ của công chúa Minh Châu...

Trong lòng mọi người vui vẻ.

Con mắt công chúa Minh Châu lóe sáng, mười bảy tuổi đã lục giai thật sự hiếm thấy đó. Thế nhưng, nghĩ đến cuộc thám hiểm sắp tới, ánh mắt cô bé càng thêm sáng, trong lòng chờ mong.

Yến hội vừa kết thúc, tiểu cô nương bắt đầu nói đến chuyện đi thám hiểm.

Chuyện này đã đồng ý từ trước nên Đường Thiên chỉ hỏi: “Cô muốn tới đâu?”

“Bất Chu Sơn.” Tiểu cô nương lích chích như con chim, vui sướng nhảy cẫng lên. Địch Hoành Chiến và Thanh Loan ở đó đưa mắt nhìn nhau cười cười. Lúc trước hai người phát hiện công chúa lủi một mạch nên sốt ruột vô cùng nhưng không dám lộ ra chỉ miệt mài truy tìm, may mà nhanh chóng tìm ra công chúa.

“Bất Chu Sơn hả?” Sắc mặt Cố Tuyết có chút quái dị.

“Ngươi biết sao?” Đường Thiên tò mò: “Có gì hay ho lắm sao?”

“Ừ.” Cố Tuyết gật đầu, khuôn mặt ngưng trọng: “Đó là một nơi khá quái dị. Phạm vi Bất Chu Sơn rất lớn, buổi tối hàng ngày có tiếng động kỳ quái nhưng không ai biết do cái gì phát ra. Có người nói ở Bất Chu Sơn có cường giả ẩn cư, lời đồn đại này đã truyền khá lâu. Cũng có người đã từng đi thăm dò Bất Chu Sơn nhưng trong đó nhiều người mất tích, vô cùng nguy hiểm.”

Đường Thiên quay sang, hỏi tiểu cô nương một cách bực mình: “Sao ngươi lại muốn đến chỗ đó?”

“Đó chính là phát hiện lớn của ta!” Tiểu cô nương nghếch mặt lên kiêu ngạo: “Có một lần trong lúc vô tình ta đọc được trong một quyển du ký có ghi về Bất Chu Sơn. Người chép lại đã từng tự thám thính Bất Chu Sơn, trên đó viết rằng bên trong có rất nhiều chuyện thú vị. Hắn nghi ngờ là trong đó có khả năng xuất hiện bí bảo. Hắn còn tra xét nhiều tư liệu trong lịch sử thì biết đã từng có vị võ giả thực lực cao cường ẩn cư bên trong. Mà vị võ giả này do đau thương nên hàng đêm sẽ thét lên tiếng đau buồn. Cái tên Bất Chu Sơn cũng vì đó mà ra.”

“Có bí bảo hả?” Tinh thần Đường Thiên chấn động.

“Đúng, rất nhiều khả năng là vậy. Bởi vì vị võ giả này không có đệ tử, cả đời sống cô độc tại đây.” Tiểu cô nương đã tìm hiểu khá đầy đủ: “Ta muốn thăm dò kỹ Bất Chu Sơn, không chừng sẽ tìm thấy bảo tàng gì đó ở đây đó!”

Trong lúc nói, mặt cô bé tỏ ra ước ao.

“Lúc nào xuất phát?” Đường Thiên không dằn lòng nổi, sốt ruột hỏi. Hắn mới đột pháp lục giai chỉ hận không có cơ hội dùng đến quyền cước.

“Bất cứ lúc nào!” Tiểu cô nương hoan hô rối rít, cực kỳ sung sướng.

 

Đoàn người nhóm Đường Thiên đi tới chân một ngọn núi nguy nga. Quả núi trọc lốc chỉ toàn nham thạch, khắp nơi chỉ có cỏ dại và bụi cây thấp trông cực kỳ hoang vu, không chút hấp dẫn gì cả.

“Đây là Bất Chu Sơn hả?” Đường Thiên tò mò hỏi lại, từ xa trông lại ngọn núi lớn này không có chỗ nào kỳ quái. Hắn cúi xuống nhặt một hòn đá màu nâu lên. Hòn đá khá nặng, rất cứng. Làm cho Đường Thiên chú ý chính là khối nham thạch này dường như nhiễu loạn chân khí bên trong cơ thể.

Đường Thiên động dung: “Hòn đá hơi chút cổ quái!”

Những người khác cũng vội vàng nhặt hòn đá màu nâu lên, sắc mặt mấy người và Lăng Húc tự nhiên biến hóa. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía trước, thần sắc trở nên lúng túng. Địch Hoành Chiến và Thanh Loan là hiện vẻ do dự nhất.

“Tiểu thư, nơi này khá cổ quái.”

Địch Hoành Chiến nỗ lực khuyên bảo câu cuối.

Tiểu cô nương bĩu môi: “Không cổ quái thì chúng ta đi dò xét cái gì?” Cô bé ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Loại đá màu nâu này gọi là Hạt Vân Anh nhưng không tinh lắm nếu Hạt Vân Anh chất lượng cao trong suốt hơn nữa thì rất đắt đỏ. Tuyết tỷ tỷ, không chừng ở đây có khoáng mạch Hạt Vân Anh đấy!”

Bỗng nhiên Cố Tuyết cảm thấy có chút hứng thú, Hạt Vân Anh tinh khiết rất đắt đỏ. Nếu như tìm được một khoáng mạch Hạt Vân Anh phẩm chất tốt thì Cố gia sẽ không bao giờ thiếu tiền nữa. Quan trọng là Bất Chu Sơn vô chủ, không thuộc gia tộc hay thế lực nào. 

“Nếu quả thật tìm thấy thì tốt quá.” Cố Tuyết mỉm cười đáp: “Nếu quả thật tìm ra thì đó là công lao rất lớn, ai cũng có phần.”

Tiểu cô nương kinh ngạc, gia thế Cố Tuyết kém nhà cô quá xa nhưng Cố Tuyết thông minh làm cho tiểu cô nương kinh ngạc. Tiểu cô nương đã trải qua nhiều trường hợp “đắc nhân tâm” nên đối với điều này rất mẫn cảm. Nếu quả thật có khoáng mạch Hạt Vân Anh thì cũng chỉ có Cố gia có khả năng khai phá. Bởi vì chỉ có thế lực bản thổ Cố gia mới có thể khai thác được. Hơn nữa ai cũng phải nể mặt Đường Thiên nên sẽ không tranh đoạt với Cố Tuyết.

Huống chi, với tài lực của phủ Võ Hầu thì một khoáng mạch Hạt Vân Anh vẫn chưa đáng để trong mắt. Nhưng Cố Tuyết có thể nói ra câu đó làm cho tiểu cô nương cảm thấy quý trọng.

“Cảm ơn Tuyết tỷ tỷ.” Tiểu cô nương cười ngọt ngào.

Tinh thần Địch Hoành Chiến chấn động, gã khác Thanh Loan lắm. Thanh Loan là cô nhi từ nhỏ, xem như là người trong phủ, tiền tài không có ý nghĩa gì nhiều với nàng ta. Còn Địch Hoành Chiến cũng có gia tộc của mình, để gia tộc của mình sống không tốt gã không trốn được trách nhiệm.

Đối với gia tộc thì tiền tài luôn rất quý. Nếu có thể tìm thấy tài nguyên tốt chính là một chuyện cực tốt đối với gia tộc. Tuy nhiên gã cũng cảm thấy thủ đoạn của Cố Tuyết khá bất ngờ, nếu như không phải thị mà là những cáo già lõi đời thì lão đã không ngạc nhiên đến vậy. Nhưng Cố Tuyết trẻ thế mà nghĩ chu đáo nhường này thì tương lai Cố gia nhất định mạnh mẽ lắm!

Địch Hoành Chiến cười bảo: “Thế thì nhất định phải tìm được! Ngay cả tim ta cũng đập thình thịch rồi.”

Chỉ có Lăng Húc cảm thấy vô vị, gã vác ngân thương trên vai, mặt tỏ ra khó chịu. Thật ra gã chẳng muốn tới đây, Đường Thiên đột phá lục giai làm gã cảm thấy áp lực gia tăng. Mấy ngày qua gã phải dốc toàn bộ sức lực tu luyện. Vào lúc này lại phải theo tiểu cô nương thám thiểm gì đó thật tốn thời gian!

Nhưng tên Đường Thiên kia nhất định lôi gã đi, với sự vô lại của Đường Thiên gã cảm thấy hết biết. Cái tên khốn này không từ thủ đoạn, hắn đã muốn quấy rối thì chắc chắn làm được.

“Hả?” Ánh mắt Lăng Húc bỗng nhiên ngưng tụ.

Những người khác thấy Lăng Húc kinh dị liền tới tấp nhìn theo. Lăng Húc vác thương chạy thẳng tới bụi cỏ rậm. Chỗ bụi cây đó trông thì chẳng có gì khác thường, nó chỉ mọc trên sườn núi hiểm trở.

Lăng Húc dùng thương gạt lùm cây ra thì hiện ra bậc thang đá.

Những người khác cũng chạy tới để xem.

“Ồ, ở đây có thang đá nữa sao?” Đường Thiên kinh ngạc: “Xem ra trước đây chon này có người ở, còn chuyên tâm tạo một con đường bằng đá.”

Lăng Húc ôm ngân thương ngồi xổm xuống, cần thận ngắm nghía.

Bỗng nhiên, con ngươi ngưng lại, trầm giọng nhận xét: “Do đao kiếm chém mà thành.”

Đường Thiên sửng sốt, vội vàng ghé mắt nhìn kỹ: “Ồ, đúng là như vậy. Dùng đao kiếm chém xuống tạo bậc đá, người này thật là lợi hại!”

Trên bậc đá có thể nhìn thấy vết chém.

Bỗng nhiên, Lăng Húc lấy ngân thương xuống. Gã đâm vào một hòn đã màu nâu.

Choang!

Tia lửa bắn lên tung tóe. Sau đó chỉ để lại một vết lõm cạn trên tảng đá nâu.

Há!

Mọi người kinh ngạc thở ra một hơi lạnh. Thực lực của Lăng Húc ai đều biết. Ngay cả sắc mặt Lăng Húc cũng thật khó coi. Độ cứng rắn của loại đá này thật quá sức tưởng tượng của gã. Độ cứng như thế mà dùng kiếm tạo con đường đá này, khó khăn tới mức khủng bố thế nào đây.

Võ giả mở ra con đường bằng đá này đã vượt quá xa thực lực tất cả mọi người.

Nhìn con đường uốn lượn lên cao, tất cả đều ý thức được cuộc thám hiểm lần này không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất