“Bảo vệ Thiên Sơn Thư Lục là sứ mệnh của người nhà họ Tiêu. Bạch Diên Vũ, ông đừng tốn công vô ích nữa”.
Tiêu Chính Văn bình thản nhìn Bạch Diên Vũ dường như mọi chuyện đều không liên quan đến anh.
Ngay cả Bạch Diên Vũ cũng phải nể phục vẻ lạnh nhạt và điềm tĩnh này của anh.
Quả nhiên Tiêu Chính Văn là danh tướng của Hoa Quốc, đến khi sắp chết cũng vẫn có thể điềm tĩnh như thế.
“Tiêu Chính Văn, tôi mong cậu có thể suy nghĩ cẩn thận, mạng người chỉ có một, hễ mất đi rồi hối hận cũng không kịp. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu chết thảm, dù sao cậu cũng có công với Hoa Quốc”.
Vẻ mặt của Bạch Diên Vũ thêm vài phần do dự nói.
“Không cần suy nghĩ nữa, quả thật bây giờ tôi thế suy sức yếu, chỉ cần một đòn tấn công thì kết cục là mạng của tôi không còn, cứ tự nhiên”.
Tiêu Chính Văn vẫn xem thường cái chết, vẻ mặt cực kỳ bình thản.
“Tiền bối Bạch, không thể giữ mạng tên này lại được”.
Lúc này Đông Phương Tiếu khàn giọng gào lên với Bạch Diên Vũ.
Hôm nay rõ ràng Tiêu Chính Văn đã rơi vào đường cùng, nếu ngay cả lúc này mà để Tiêu Chính Văn thoát được thì đúng là ông trời không có mắt.
Cụ ta chỉ ước gì có thể băm vằm Tiêu Chính Văn ra mới có thể trút được nỗi thống hận trong lòng mình.
“Nhìn thấy rồi chứ? Không chỉ có bốn gia tộc lớn mà tất cả những người có mặt ở đây đều muốn cậu chết, tôi cũng chỉ thuận theo mệnh trời, tùy theo ý người. Tiêu Chính Văn, đi đường bình an”.
Dứt lời, Bạch Diên Vũ cũng không nói thêm nhiều lời nữa, lão giơ kiếm lên nhanh chân bước đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Đại trưởng lão có lòng bước đến ngăn cản nhưng hai chân cứ như đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích dù một chút.
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, bây giờ anh đã rơi vào đường cùng thật rồi, dù có muốn đánh trả cũng chẳng được gì.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm mắt lại.
“Xoẹt!”
Một luồng kiếm quang xoẹt qua trước mặt Tiêu Chính Văn.
Nhưng mãi đến một lúc sau thanh kiếm dài của Bạch Diên Vũ cũng không rơi xuống.
Xung quanh cũng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, thậm chí có thể nghe rõ tiếng thở của Đại trưởng lão và Đoàn Hải Long.
Một lúc lâu sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ thấy có một ông lão tóc bạc đứng trước mặt mình.
Lúc này thanh kiếm dài của Bạch Diên Vũ bị ông lão kẹp chặt giữa hai ngón tay.
Sắc mặt Bạch Diên Vũ trắng bệch như giấy, mồ hôi chảy ra như tắm ngây ngốc nhìn ông lão.
Đám người Đoàn Hải Long run lẩy bẩy vì sợ hãi, tất cả đều nằm rạp xuống đất.