“Đại trưởng lão, có một số việc dù nguy hiểm đến đâu thì chúng ta cũng phải làm, đúng không?”
Tiêu Chính Văn nghiêng đầu cười nói với Đại trưởng lão.
Trong ánh mắt của Tiêu Chính Văn, Đại trưởng lão chỉ thấy mỗi sự kiên định!
“Haizz! Vua Bắc Lương, nếu cậu đã quyết thì tôi cũng không nói thêm gì nữa, chúc cậu bình an trở về!”
Dứt lời, Đại trưởng lão chắp tay với Tiêu Chính Văn, sau đó nhanh chóng đi xuống chân núi.
Xế chiều hôm đó, nhà họ Trương đã nói lời xin lỗi với Tiêu Chính Văn thông qua các phương tiện truyền thông.
Liên minh võ thuật cũng đứng ra lên tiếng, Đoàn Hải Long còn tuyên bố thẳng trước mặt truyền thông rằng, ông ta và Tiêu Chính Văn không thù không oán, lúc trước do bị kẻ hèn hạ xúi bậy nên mới nhằm vào Tiêu Chính Văn!
Tất cả mọi việc đều giống như những gì dược sư Hoàng dự đoán từ trước.
Cuối cùng, sự xuất hiện của Nhạc Trung Kỳ đã giúp Tiêu Chính Văn lật ngược tình thế, tìm được đường sống trong cõi chết!
“Môn chủ, ông đúng là tính toán như thần, nghe người võ tông kể lại, lúc ấy, Tiêu Chính Văn đã bị Bạch Diên Vũ đẩy vào bước đường cùng, nhưng ngay tại thời khắc quan trọng nhất, Nhạc Trung Kỳ đột nhiên xuất hiện, giết không ít người võ tông của Bạch Diên Vũ!”
“Ngay cả cụ tổ nhà họ Trương cũng bị vả cho mấy bạt tai!”
Đại trưởng lão Dược Vương Cốc vội vội vàng vàng chạy tới, báo cáo với dược sư Hoàng về kết quả trận đánh ở núi Thương Lĩnh!
Dược sư Hoàng khẽ gật đầu.
Quả nhiên không sai, một khi Nhạc Trung Kỳ đã chú ý đến Tiêu Chính Văn, thì chỉ dựa vào nhà họ Trương mà muốn giết Tiêu Chính Văn sao?
Đúng là không biết tự lượng sức mình!
“Môn chủ, tiếp theo chúng ta…”
Đại trưởng lão vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía dược sư Hoàng.
“Tiếp theo? Còn phải hỏi à? Đương nhiên là đứng về phía Tiêu Chính Văn, chúng ta chỉ cần đi theo cường giả là được, giống như Thanh Vân Tông vậy, dưới phe cánh của Tiêu Chính Văn, Dược Vương Cốc muốn bay thẳng lên trời còn khó ư?”
Dược sư Hoàng mỉm cười nói.
Hả?
Nghe nói thế, ngay cả Đại trưởng lão cũng sững sờ.
Dược sư Hoàng cao ngạo cỡ nào, sao có thể dễ dàng khuất phục người khác thế kia?
“Môn… môn chủ, tôi không nghe lầm chứ? Ý của ông là khuất phục dưới chân Tiêu Chính Văn à?”
Dược sư Hoàng chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng cười nói: “Khuất phục người ta có gì không tốt? Chỉ khi ông càng gần với đối thủ, khi cậu ta hoàn toàn không còn đề phòng với ông, thì ông mới có thể ra đòn, hoàn toàn đánh bại cậu ta!”